Gia đình Đông gia, nhân khẩu đông đúc, trong căn nhà tổ của Đông gia có một cái viện tách biệt. Hàn Tịnh và Đông Đình Phong sống ở số tám Đông viên, nghe nói đây là chỗ lão gia cố ý làm cho họ khi kết hôn.

Ngày thứ hai, Ninh Mẫn chạy bộ xong, liền thay một bộ nhẹ nhàng thoải mái định đến nhà chính ăn sáng. Trong nhà của họ, mặc dù cũng có nhà bếp nhưng theo quy định của Đông gia, chỉ cần ở nhà, thì bữa sáng và bữa tối đều phải ăn ở nhà chính.

Phòng ăn của nhà chính rất rộng, đã qua giờ đi làm, trong phòng chỉ có mình Đông Lôi đang ăn, cô ta là em gái ruột của Đông Đình Phong. Năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học, nhìn thấy Ninh Mẫn bước vào, người này lạnh nhạt nhìn cô, đến nửa phần tôn trọng cũng không có.

Ninh Mẫn không để ý đến cái cách nhìn như muốn ăn thịt người của vị tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn kia, chỉ đi qua vừa cầm được ly sữa, thì hình ảnh người trước mắt vụt qua đón đầu bằng cốc nước nóng hắt thẳng vào mặt cô.

“Đông Lôi, cô làm gì vậy?”

Lau sạch nước trên mặt, Ninh Mẫn sau khi nhìn rõ người trước mặt, không nổi đóa, chỉ nheo mắt, lạnh lùng hỏi một câu.

“Tôi đây là giúp cô tỉnh táo lại... Thật không biết ông nội tâm thần mê muội thế nào mà hết năm lần bảy lượt lấy cổ phần ra ép anh trai tôi, sáu năm trước đã buộc anh ấy phải từ bỏ chị Anna để cưới cô. Chuyện từ bỏ như vậy thôi xem như không tính, sáu năm sau, vẫn cái trò cũ ấy, lại còn muốn cô lót đường. Mẹ kiếp cô còn trưng cái mặt oan ức đó ra với tôi. Cô xem lại cô đi, từ đầu đến chân có chỗ nào xứng với anh trai tôi không? Anh trai tôi mới thật sự là người chịu oan ức! Cưới một kẻ sao chổi như cô, suốt ngày luôn muốn tặng cho anh ấy cái sừng. Bảy ngày trước, sao cô không lên chuyến bay đó rồi chết luôn cho tôi đi. Còn mẹ tôi cũng không nên sai người đưa cô quay lại, cô nên cùng với tên người tình chết tiệt ấy bị nổ chết luôn đi... Loại phụ nữ như cô, có xách dép cho anh tôi cũng không xứng, lấy tư cách gì mà làm vợ anh ấy, người làm chị dâu tôi nên là chị Anna mới đúng..."

Cô em chồng nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, giọng điệu thì chua chát, nét mặt cực kỳ oán giận.

Nếu là Hàn Tịnh nhất định sẽ cắn răng mà nuốt nỗi nhục nhã này vào trong bụng. Nhưng cô đâu phải Hàn Tịnh.

Ninh Mẫn tao nhã lấy khăn giấy lau mặt, rồi rót một cốc nước ấm, ngay khi cô ta nói xong thì cầm cốc nước trong tay lên đổ từ trên đầu cô ta xuống.

“A? Cô... Cô làm gì vậy? Cô làm gì vậy?”

Tiếng kêu the thé khắp cả phòng ăn.

“Làm gì? Cái này gọi là cô kính tôi một, thì tôi cũng phải kính cô một. Đông Lôi, phiền cô đừng cậy mình là thiên kim tiểu thư của Đông gia mà tùy tiện xem thường người khác.”

Ninh Mẫn cong môi, ngẩng đầu, bím tóc đuôi ngựa hất lên, ánh mắt không có chút gì là yếu đuối cả cùng với nụ cười khẩy đến lạnh người:

“Còn nếu cô nghĩ tôi không xứng làm vợ anh trai cô. Mấy câu nói oán trách kiểu trẻ con này, cô nên đi nói gia gia của cô. Chỉ cần gia gia cô muốn, người phụ nữ đó sẽ lập tức được lên chức.”

“Cô...”

“Hôn nhân này không phải điều tôi muốn. Đừng quên, ai là người đã sắp xếp cho tôi và anh cô...”

“Hàn Tịnh...”

“Câm miệng, Hàn Tịnh là cái tên để chô cô gọi sao? Cô phải gọi là chị dâu. Không cần biết cô có muốn hay không muốn, tôi cũng không quan tâm cô và cô Anna kia có quan hệ tốt như thế nào, thì người mà anh trai cô lấy là tôi. Vậy nên khi nói chuyện với chị dâu, cảm phiền cô tôn trọng một chút. Đây là vì Đông gia. Còn nữa, nếu không có chuyện gì thì đừng chọc tôi, chọc tới tôi, cẩn thận tôi sang bên đó nói hết tội của cô với Kiều Sâm! Tôi cũng muốn nhìn xem, đến khi đó ai sẽ là người không ăn được mà bỏ đi...”

Dựa theo những gì trong nhật kí của Hàn Tịnh, vị hôn phu của Đông Lôi là Kiều Sâm, kẻ do Đông Đình Phong làm mối, nhưng khổ nỗi vị Kiều thiếu gia kia lại thích Hàn Tịnh, mà Hàn Tịnh lại gả cho Đông Đình Phong trước khi anh ta cầu hôn. Vì Hàn Tịnh lúc đó đã mang đứa con của Đông Đình Phong.