“Mời, ta đang đợi để lắng nghe!”

Vóng dáng cao lớn của hắn, Ninh Mẫn mới thấy thôi đã không muốn mặt đối mặt, cô chọn cách lùi lại, đi đến rót một cốc nước, sau khi uống được vài ngụm, bình tĩnh đứng dậy cả người toát ra một thứ tâm tình khó hiểu, bắt mình loại bỏ tạp niệm, sau đó lại một lần nữa cố bình tĩnh, ngẩng đầu:

“Điều tôi muốn nói là, cuộc sống như thế này tôi chịu đủ rồi, từ nay về sau, tôi muốn tự mình trải qua những ngày mình mơ ước. Đông Đình Phong, chúng ta ly hôn đi, ly hôn trong hòa bình. Chuyện này đối với anh mà nói không có gì là tổn thất cả. Con, tôi sẽ mang đi. Anh vẫn có thể sinh con... cưới người con gái mà anh thích, cho cô ta quang minh chính đại làm Đông thiếu phu nhân mà cô ta muốn. Chúng ta hãy đem những sai lầm sửa lại cho đúng. Một lần nữa quay trở về là hai đường thẳng song song. Không can thiệp vào chuyện của nhau, tự tìm kiếm hạnh phúc mà mình từng mong ước. Như vậy không phải là rất tốt sao?”

Những câu này đều là sau khi cô nghiên cứu tâm lý của Hàn Tịnh, từ xuất phát điểm của cô ấy mà bịa ra, chỉ là cái chuyện muốn mang con đi cùng là có chút hơi quá mức, Đông gia khẳng định không đồng ý. Nhưng cô nghĩ, đây cũng là phản ứng bình thường của một người mẹ.

Bởi vì, cô cũng là một người mẹ, đúng cô đã có con.

“Con?”

Đông Đình Phong đột nhiên bật cười, ánh mắt lóe lên, sắc nhọn như ngọn đao, lộ ra vài điểm khó tin:

“Cô vẫn muốn mang con đi? Không phải cô rất ghét đứa con này sao? Trước khi nó được một tuổi, không phải cô đã mấy lần muốn giết nó sao? Thế nào mà bây giờ lại không những muốn ly hôn với ta lại còn muốn đưa cả con trai cùng đi...”

“Tôi đương nhiên phải mang đi rồi, con do tôi mang nặng đẻ đau sinh ra. Trước đây tôi làm như vậy là bởi vì lúc đó tôi bị bệnh, anh yên tâm, sau này sẽ không phát bệnh lại... Hơn nữa, từ trước đến nay, anh cũng đâu yêu thương gì đứa con này... Mẹ anh cũng không thích... Con theo tôi là tốt nhất... Đợi sau này anh lấy vợ khác, anh sẽ có được đứa con mà anh mong muốn. Đông Kỳ tồn tại, đối với anh mà nói, đó chỉ là một kí ức khó chịu mà thôi, giữ lại nơi này, thân phận rất xấu hổ.”

“Thích hay không thích là một chuyện, nhưng... muốn mang con đi...”

Hắn làm sao có thể đồng ý?

Đông Đình Phong lạnh lùng khẽ nhếch môi, mắt híp xuống một chút, đột nhiên lóe lên một tia nguy hiểm:

“Cô nghĩ ta sẽ cho phép cô mang con đi để rồi nương tựa vào Thôi Tán sao?”

Dừng lại một lúc, đột nhiên nói ra một câu:

“Đừng có nằm mơ!”

Thanh âm bỗng nhiên nhẹ nhàng, tiếng hai hàm răng va vào cũng cực kỳ rõ ràng, vô tình để lộ ra một lực vô cùng mạnh.

Ninh Mẫn: “...”

Cũng là tại sau sự việc phát sinh trong bữa tiệc, cũng khó trách hắn lại nghĩ như vậy, hơn nữa cô chẳng thể cam đoan được, cô tuyệt đối sẽ không để cho cái rắp tâm kia của tên người tình cũ thực hiện được. Vì thế cô khẽ chau mày lại, suy nghĩ nên dùng cách nào để có thể cùng nam nhân kia hoàn thành cuộc đàm phán ly hôn...

Nhưng biểu tình này của cô khi vô tình lọt vào mắt của Đông Đình Phòng lại thành một loại cảm giác cam chịu.

“Hôm nay ta đến tìm cô, là muốn nhắc cô một câu, từ này về sau, tránh xa Thôi Tán ra một chút! Lần này hắn trở về căn bản là không có ý tốt gì. Nếu như cô vẫn định cùng loại người này dây dưa không rõ, thì không ai có thể cứu được cô đâu... Cô hiểu chứ?”

Môi hắn mang đầy vẻ băng lãnh, dùng giọng cảnh cáo để nhắc nhở cô, bởi vì hắn căn bản không có thành ý, thái độ hào phóng vừa rồi cũng chỉ là giả tạo.

“Nhưng, tôi muốn ly hôn... Nếu như anh vẫn nhất quyết không khiến chuyện này loạn lên, không chịu ly hôn thì, đúng, chúng ta cứ để pháp luật giải quyết đi. Nhưng nếu thật sự phải đi đến bước đường này thì Đông Đình Phong anh sẽ phải mất một khoản trợ cấp ly hôn rất lớn đó...”

Cô hất cằm, không nghe theo, cũng không chịu từ bỏ quay lại nhìn hắn, thái độ vô cùng kiên định.

“Thật là cô vẫn muốn để tên họ Thôi đã xử lý vụ ly hôn của chúng ta sao?”

“Nếu cần thiết. Tôi sẽ mời anh ta làm luật sư đại diện cho tôi!”

Đông Đình Phong buồn cười, vợ của hắn quả nhiên lá gan cũng không nhỏ, hắn từng bước bức tới nhưng cô không hề nổi đóa, hơn nữa còn dùng ánh mắt không chịu khuất phục nhìn hắn, không hề có đến nửa phần sợ hãi, hoàn toàn không giống trước đây.

“Vấn đề là, ta sẽ không ly hôn. Ta cũng muốn xem xem, Thôi Tán kia có được bản lĩnh gì có thể giúp cô ly hôn với ta...”

Đột nhiên có một cánh tay luồn ra đằng sau cô đẩy cô xuống mặt bàn, hắn khống chế cô trong vòng tay của mình, sáu năm nay, hắn chưa bao giờ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi có thể nhìn rõ cả tuyến mồ hôi trên mặt cô.

Trắng mịn, mát mẻ không hề có mồ hôi.

Đó là những gì hắn vừa nghĩ đến.

Vợ của hắn, sinh ra đã có một khuôn mặt xinh đẹp. Cô lúc này không hề trang điểm cũng không có một tì vết, bởi vì hắn quá gần mà nheo mắt lại.

“Ừ, ta không những không định ly hôn, hơn nữa, từ tối nay ta còn quyết định trở về phòng ngủ.”

A?

Cái gì?

Cô vô cùng kinh hãi.

Khóe môi hắn khẽ nhếch kên, ánh mắt lóe lên, không biết có chủ ý gì, cũng không có làm khó cô nữa, quay đầu rời đi.