Đông Đình Phong vừa thấy Thôi Tán liền biết người này đến đây để gây chuyện.

Bên kia, Ninh Mẫn nhìn Đông Lôi vì câu nói của cô làm cho tức chết, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ hận một nỗi không thể đến lột da cô thôi. Nhưng chính tâm tình này lại khiến Ninh Mẫn cũng bớt giận vì bị tạt rượu, mỉm cười đối mặt với nam nhân đang tức giận tiến về phía cô, bắt đầu viện cớ:

“A, không có gì, chỉ là Lôi Lôi có chút hiểu lầm. Trước đó, không phải anh bảo buổi tối sẽ đưa em đến chúc thọ Y gia gia sao? Buổi chiều, em có đi dạo một vòng, tỉ mỉ chọn lựa trang phục một hồi. Sau đó biết thời gian cũng không còn sớm, nếu quay trở về nhà thì sẽ không kịp, nên trực tiếp đến đây luôn. Đến nơi mới phát hiện mình đến hơi sớm, lại không có thiếp mời, đúng lúc em gặp lại Thôi học trưởng. Em và Thôi học trưởng trước kia cùng trường, nên nhờ anh ý đưa em vào. Cẩn Chi, lẽ nào như vậy gọi là cấu kết làm bậy sao? Đúng, em đã kết hôn nhưng không có nghĩa là em không thể kết giao bạn bè. Huống chi anh ấy còn là học trưởng của em! Thôi học trưởng này, anh cũng biết, vậy em làm gì sai lại khiến cho cô ấy phải tạt rượu vào em? Cứ xem như là chị dâu em chồng thường xuyên có xích mích, nhưng cô ấy cũng không nên trước mặt bao nhiêu người mà làm nhục em như vậy...”

Giọng nói vô cùng là dịu dàng, biểu hiện cũng cho thấy tôi là người bị hại.

Đây chính là bản lĩnh của cô, có thể đem toàn bộ câu chuyện, tự biên tự diễn một hồi thì trở nên vừa cùng hợp lí, tuyệt đối có thể khiến những kẻ không biết gì hoàn toàn tin tưởng.

Một viên đá làm khấy động cả mặt hồ tĩnh lặng.

Câu này cũng giống như một quả bom, không hề được báo trước ném thẳng xuống cả đám người, “bùng” một tiếng tất cả đều bị nổ tung.

“Trời ơi, hóa ra cô đây là Đông đại thiếu phu nhân... thảm nào lại vô cùng diễm lệ như vậy...”

“Không phải lúc nãy Đông lục tiểu thư đã tạt rượu vào mặt chị dâu sao?”

“Cô có thể không biết, Đông lục tiểu thư vốn không thích bà chị dâu này. Cô ta và Đông đại thiếu bề ngoài có vẻ tốt đẹp...”

“Kỳ lạ thật, Đông đại thiếu sao không đi cùng vợ mình?”

“Không có gì kì lạ cả, vợ chồng bọn họ tình cảm không tốt, Đông thiếu phu nhân mấy năm nay vẫn sống ở Hoa Châu, gần đây mới trở về...”

Phía sau mọi người đều túm lại xì xào, bàn tán.

“Em... em... em mới là không có ức hiếp cô ta... Anh, anh hiểu em mà... Em... em... Hàn Tịnh, cô thật độc ác, thật độc ác mà...”

Đông Lôi trợn tròn mắt, tức thiếu chút nữa thì bật khóc, nhất thời á khẩu cãi không cãi được, nói không nói được.

Rõ ràng Hàn Tịnh ở ngoài hẹn hò ngoại tình, nhưng thế nào cuối cùng cô lại rơi vào cảnh này, trở thành cô em chồng hung dữ?

Thôi Tán ngẩn cả người, anh mang cô đến đây, chính là muốn xem cô và Đông gia ồn ào, nhưng cô chỉ cần nói ra vài câu đã dễ dàng hóa giải tất cả, nữ nhân này, từ lúc nào đã thay đổi nhiều như vậy, gặp chuyện này có thể ứng phó một cách dễ dàng? Hay là trước đây, anh chưa thật sự hiểu rõ về cô?

Khóe miệng Đông Đình Phong khẽ cong lên, hắn vô cùng kinh ngạc, vô thức mà mỉm cười: Cô không có chút gì gọi là hoảng sợ, hơn nữa còn là một người giảng hòa rất tuyệt vời.

Ánh mắt hắn dừng lại vết xẻ thanh nhã của chiếc váy, trên ngực cô dính chút rượu vang, nhưng cô đứng ở đó, xinh đẹp như một bông hoa, cả người toát lên vẻ đoan trang, nhã nhặn.

“Lôi Lôi, lần này em thực sự đã làm càn rồi, mau đến xin lỗi chị dâu đi!”

Đông Đình Phong nhẹ nhàng trách cứ Đông Lôi một câu, vừa nói vừa tiến đến chỗ Ninh Mẫn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn kĩ khuôn mặt cô gái này.

So với sáu năm trước thì khả năng nói xạo của vợ hắn hiện nay quả thật khiến hắn cũng phải kinh hãi.

Xem ra, hắn cần phải tìm hiểu về cô nhiều hơn.