Ngôn Lạc Quân im lặng không nói gì.

Chắc chắn là cố ý. Phụ nữ ai chả thích như vậy, kiêu ngạo hơi chút là sẽ giận dỗi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn theo thói quen nghiêng đầu nhìn lên trên tầng. Nhưng cho đến khi ăn cơm xong cô vẫn chưa xuống.

Ăn xong cơm tối, Ngôn Lạc Quân bỏ thói quen ra ngoài đi dạo mà trực tiếp đi lên tầng.

Lúc đi qua phòng trẻ con thì nghe thấy tiếng hừ hừ mất hứng của Hinh Hinh truyền ra.

Ngôn Lạc Quân đi vào, quả nhiên thấy Bạch Ngưng đang ôm Hinh Hinh dỗ dành.

“Không biết dỗ thì giao cho Bác Thẩm.” Hắn đứng phía sau cô nói.

Bạch Ngưng không thèm quay đầu lại làm như không nghe thấy.

“Thái độ này của cô là gì, điếc sao?” Giọng Ngôn Lạc Quân càng thêm khó nghe, thật ra thì hắn chỉ muốn cô quay đầu lại, nói mấy câu với hắn.

Dường như nghe được giọng nói bực tức trên tầng nên Bác Thẩm vội chạy tới, nói: Phu nhân, đưa tiểu thư cho tôi, cô đi ăn cơm đi.”

Bạch Ngưng quay người lại, giao Hinh Hinh cho Bác Thẩm sau đó nhìn Ngôn Lạc Quân một cái rồi đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, sắc mặt Ngôn Lạc Quân càng ngày càng khó coi .

Đi vào phòng của mình, hắn tức giận đá lên cửa một cái.

Hắn căm ghét chính mình lúc này. Chẳng phải chỉ là một Hứa Tĩnh Hàm thôi sao, cũng không phải thiên tiên hạ phàm, hắn tội gì phải như vậy?

Vì cô mà không ngủ được, phiền não cả ngày như bị thần kinh, mới vừa tan tầm liền vội vội vàng vàng chạy về nhà, hắn bị bệnh hay sao thế!

Hắn hất gối đầu trên giường, nằm thẳng xuống. Sau khi suy nghĩ một lát hắn quyết định không để cảm giác không bình thường này tiếp tục lan ra nữa, cố gắng coi cô như không khí.

Chỉ cần hắn muốn thì nhất định có thể làm được.

Mấy ngày sau, mới sáng sớm Bạch Ngưng đã đứng soi gương rất lâu.

Để mặt mộc hay trang điểm bây giờ? Không trang điểm sẽ có cảm giác tinh khiết hơn, nhưng trang điểm sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều. . . . . . Hạ Ánh Hi thích tinh khiết hay thích kinh ngạc?

Rối rắm do dự nửa ngày, soi gương nhìn trái nhìn phải, trang điểm rồi lại tẩy trang. Sau khi lặp lại hai ba lần Bạch Ngưng mới rửa mặt, quyết định để mặt mộc giống hồi học đại học.

Thật khó có hôm ra ngoài thì lại phát hiện bầu trời u ám.

Sao đột nhiên thời tiết lại thay đổi? Thấy thời tiết như vậy, Bạch Ngưng có chút không vui. Giống như có một mâm đồ ăn lớn sắc hương vị đủ cả được bưng ra, cô đang xắn ống tay áo hào hứng bừng bừng muốn ăn, lại phát hiện trên đồ ăn có con ruồi.

Âm thầm cầu nguyện xong Bạch Ngưng cúi đầu nhìn lại bản thân một lượt rồi lên xe.

Không ngờ mới đi được nửa đường, đã thấy cần gạt nước trước xe liên tục chuyển động – ghét của nào trời trao của đó, trời mưa thật rồi.

Bạch Ngưng bất giác khẽ thở dài. Ông trời thật không tốt, cô chờ ngày này khổ cực như vậy, thật vất vả mới chờ đến hôm nay thì trời lại mưa.

“Đoạn hồng tễ vũ, tịnh thu không, sơn nhiễm tu mi tân lục” (1). Trời mưa thì cứ mưa đi, người ta thường nói mưa xuân quý như dầu, mưa thu cũng không có gì không tốt, có thể nói. . . . . . Rất có ý thơ. Bạch Ngưng muốn cười phá lên, thật không ngờ cô còn có thể tự an ủi mình.

Đến nghĩa trang, Tiểu Hà dừng xe ở bên ngoài, Bạch Ngưng xuống xe.

Hạt mưa rơi xuống, cô mới nhớ lúc ra cửa chỉ lo cầu nguyện mà lại quên mang ô.

“Phu nhân, ô đây.” Lúc này, Tiểu Hà lấy ra một cái ô từ trong xe đưa cho cô.

Bạch Ngưng ngạc nhiên nhận lấy cái ô, cười nói: “Tôi quên mất.”

“Phu nhân đừng đi quá lâu, nhiệt độ hôm nay hơi thấp cô lại không mặc đủ ấm.” Tiểu Hà nói.

Bạch Ngưng gật đầu một cái, đi một bước lại quay đầu lại nói: “Nếu không, anh trở về trước đi, lát nữa tôi sẽ tự về.”

(1) Dịch: Mống tan mưa tạnh, Bầu thu quang, Núi tựa mày ngày nhuộm mực. – Niệm Nô Kiều – Tác giả: Hoàng Đình Kiên