"Trả lời câu hỏi của ta!"

Tay hắn ở bên hông cô thăm dò, rõ ràng động tác thật ôn nhu, nhưng giọng nói lại xen lẫn khí thế không dung người kháng cự.

Ngụy Vũ Manh gắt gao cắn cánh môi, đôi tay cố vịn trụ tay hắn, không muốn làm hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Tôi.. Tôi mang thai con của ai, cũng cùng ngươi không có quan hệ, buông tôi ra!"

"Nếu như bị tên lão công bị tê liệt của cô biết, cũng không vấn đề gì sao?"

"Ngươi muốn làm cái gì!" Trong giọng nói Ngụy Vũ Manh lộ ra cảnh giác cùng sợ hãi, nhưng điều đó lại trở thành nhược điểm của cô khiến hắn bắt lấy.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chậm rãi lướt qua gò má cô, giọng nói tựa ác ma làm người một trận sợ hãi.

"Ta nghĩ.. Muốn cô."

"Ngươi mơ tưởng!" Đây là cô điểm mấu chốt.

"Ngươi này dã tính tình, ta mẹ nó như thế nào liền như vậy thích đâu, thật thú vị."

Hắn cầm trụ cằm cô, chuẩn xác hôn lên cánh môi cô, Ngụy Vũ Manh điên cuồng giãy giụa lên, khí thế hắn càng thêm mạnh, còn lộ ra một cổ hung ác.

Cô không dám nháo ra động tĩnh, rồi lại không muốn bị người đàn ông xa lạ này vũ nhục, cô cắn răng một cái, giữa hai người lan tỏa một cổ mùi vị rỉ sắt của máu tươi, hắn ăn đau đẩy ra cô.

"Thật đúng là con nhím nhỏ, ta đối với cô càng ngày càng có hứng thú, bất quá cô nghĩ muốn phản kháng ta, còn phải nhìn xem chính mình có mấy cân mấy lượng."

"Ngươi có điều kiện gì nói thẳng, nhưng là ngươi đừng lại đến tìm tôi!"

Nếu có thể sử dụng tiền giải quyết người đàn ông này, vậy không thể tốt hơn, chỉ sợ đối phương căn bản không phải hướng về phía tiền tới.

Hắn dựa vào trên đầu giường, hơi hơi ngẩng đầu, Ngụy Vũ Manh tựa hồ có thể cảm nhận được khóe miệng hắn đang tà tà nhếch lên.

"Chúng ta làm giao dịch, cô không phải rất muốn rời đi nơi này sao? Ta có thể giúp cô, người đàn ông tê liệt này không mất mười mấy năm sợ là đứng dậy không nổi, chẳng lẽ cô cam tâm ở lại nơi này cả đời?"

Ngụy Vũ Manh đúng thật là muốn rời đi nơi này, cô có ý nghĩ của chính mình, nếu không phải bởi vì mẹ, cô sẽ không thuận theo Ngụy An Quốc.

Chỉ là trực giác nói cho cô, người đàn ông trước mắt này cũng không phải cái gì thiện tra.

Đặt ở bên cô chỉ có hai con đường, phía trước là vách đá chênh vênh, mặt sau là vực sâu vạn trượng, chọn đường nào đều là cái chết.

"Tôi sẽ không đáp ứng ngươi!"

Ở lại Trạm gia, cô ít nhất còn có thể giữ được tính mạng của mẹ, nếu là cô chạy thoát, đừng nói nhà họ Trạm, ngay cả Ngụy An Quốc đều sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô hiện tại, còn không dám được ăn cả ngã về không.

Hắn lại một chút cũng không nóng nảy, hắn nắm lấy Ngụy Vũ Manh cằm.

"Bảo bối, đừng vội như vậy trả lời ta, ta cho cô thời gian ba ngày, cô sẽ chủ động cầu ta."

"Tôi sẽ không!"

Cô trả lời thực kiên định.

"Kia chúng ta chờ xem, bất quá trước khi đi, ta phải cho cô lưu chút kỷ niệm."

Ngụy Vũ Manh còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đột nhiên câu lấy cổ cô, một xúc cảm ấm áp truyền đến.

Cô ý thức được hắn muốn làm cái gì, đồng tử chợt co chặt, đôi tay liều mạng muốn đẩy ra hắn.

Hắn làm xong hết thảy, đứng dậy nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, chờ cô xoay đầu, chỉ còn nhìn thấy một góc rèm bị gió thổi đến phồng lên, trong phòng yên tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua.

Cô ngã ngồi trên mặt đất, đè xuống lửa giận, mới phát giác trái tim mình tưởng chừng như muốn nhảy ra dường như.

Tên khốn này, hắn rốt cuộc là ai, hắn dây dưa chính mình, là muốn làm cái gì?

Cô sờ soạng đi đến buồng vệ sinh, nhìn dấu vết xanh tím trên cổ, lửa giận lại lần nữa nảy lên, tên hỗn đản kia là cố ý!

Ngày mai cô phải làm sao giải thích với Trạm Mạc Hàn.