Chương 49

Ông Dương chỉ liếc bà ta một cái lại nghiêm giọng nói: “Chị có ý gì thì chị tự hiểu tôi nhắc lại một lần nữa, chị làm gì thì làm đừng có đụng chạm gì đến vợ chồng Tử Sâm, chị nghe rõ chưa?”

“Tử Sâm thì con không nói nhưng dù gì con cũng là mẹ chồng của Ngọc Lan lẽ nào không thể nhắc nhở con bé mấy câu?”

Giọng nói bà Xuân có chút không cam có thể Dương Tử Sâm bà không thế quản lại không thể quản đứa con dâu sao? “Mẹ chồng của con bé là A Tú không phải cô, cô quan tâm cho con trai mình là đủ.”

Câu nói của ông Dương như gáo nước lạnh tạt vào mặt bà Xuân, bà siết chặt tay lại không thể phản bác.

Ra khỏi phòng ông Dương hai mẹ con bà Xuân lại lên phòng của bà, lúc này bà xuân không nhịn được tuôn ra bao nhiêu tức giận trong lòng.

“Lão già chết tiệt, cái gì ta không phải mẹ chồng của Bạch Ngọc Lan, lại không cho ta quản bọn chúng, ông ta nói như vậy khác nào ta không có quyền gì trong căn nhà này, thì ra bấy lâu nay ông ta vẫn không coi ta là con dâu nhà họ Dương mà.”

Dương Tử Hiên thấy mẹ mình nộ khí xung thiên lại thản nhiên ngồi xuống ghế nói: “Mẹ không cần phải tức giận, rất nhanh Trịnh gia và Trịnh thị đều sẽ thuộc về chúng ta đến lúc đó mẹ muốn làm gì chẳng được”

Nghe vậy bà Xuân mới dịu lại một chút, ngồi xuống đối diện với Dương Tử Hiên rót một cốc nước uống hạ hỏa.

“Con trai, bao lâu nữa con mới thâu tóm Dương thị trong tay mẹ chờ hết nổi rồi, mẹ không thể nhịn lão ta nữa, còn con nhỏ Bạch Ngọc Lan kia nữa, nó bước chân vào nhà họ Dương được bao lâu mà đã vênh váo lên mặt, nó nghĩ có lão già làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm sao? Tức chết ta.”

Dứt lời bà Xuân đập tay xuống bàn một cái.

Dương Tử Hiên cũng biết bà Xuân đã nhẫn nhịn lâu, không những bà mà hẳn cũng đã nhịn lâu rồi, có điều trước mắt vẫn còn một số lão già cứng cổ cần phải giải quyết hắn chưa thể thâu tóm Dương thị ngay được.

“Mẹ nhịn thêm một thời gian nữa đi, Dương thị có mấy già đi theo ông nội nhiều năm, lại khäng khăng chỉ tín nhiệm Dương Tử Sâm, dù thế nào cũng không ủng hộ con, con cần phải tìm cách thâu tóm mấy lão già này trước đã”

Dương Tử Hiên thâm trầm nói.

“Con làm nhanh một chút, mấy cái lão già đó thuận ta thì sống chống ta thì chết cùng lắm chúng ta dùng cách cũ”

“Không được, nếu một người thì còn có thể nhưng có mấy người không thể làm cách cũ được, mẹ từ từ để con nghĩ cách, mẹ chỉ cần nắm Dương gia trong tay là được, công ty để con lo”

Hai mẹ con nhà này chia nhau ra người muốn làm chủ Dương gia người muốn đứng trên Dương thị.

“Trong nhà này ai mà không nghe theo lời ta ngoại trừ con bé khốn kiếp kia ra”

Nhắc đến Dương Ngọc Lan bà Xuân lại bùng phát lửa giận.

“Nếu vậy mẹ có thể làm chút chuyện”

Dương Tử Hiên đột nhiên lên tiếng nói.

“Ý con là gì?”

Bà Xuân thấy con trai có ý tưởng vội hỏi.

“Đơn giản lắm, mẹ có thể tìm cách làm Dương Tử Sâm kích động tức giận lên, mẹ nghĩ xem anh ta mà tức giận Bạch Ngọc Lan có thể yên ổn sống sao, mẹ nói có đúng không?”

Hắn dứt lời lại lấy ly trà lên uống một hớp.

Bà Xuân được mách báo trong đầu lóe lên một cái kích động nói: “Con nói thật đúng, thế nhưng chúng ta làm cách nào đây thời gian vừa qua ta cũng cũng kích thích nó không ít lần rồi”

“Cao Kỳ Anh.”

Dương Tử Hiên nói ra ba chữ.

Bà Xuân nghe vậy còn chưa hiểu lắm, lại nhìn con trai mình, “Hiên Nhi, Cao Kỳ Anh thế nào, con bé đó có liên quan gì?”

“Mẹ quên cô ta trước kia có thân phận gì sao?”

“Nó chẳng phải là hôn thê của Dương Tử Sâm sao?”

“Đúng vậy, nhưng hiện tại cô ta đang là tình nhân của con, mẹ xem cái này đi”

Dương Tử Hiên lấy ra một xấp ảnh đặt lên bàn.

Nhìn thấy mỗi bức ảnh bà Xuân trợn mắt nhìn con trai mình, “Con và cô ta đã…”

“Là cô ta muốn còn chỉ chiều theo cô ta thôi, mẹ nói xem nếu để Dương Tử Sâm nhìn những bức ảnh này sẽ thế nào?”

“Nó sẽ tức chết chứ sao.”

Bà Xuân đột nhiên hưng phấn nói.