" mợ hai, mợ đây rồi, con qua phòng không thấy mợ con lo lắm " Liên Nhi chạy đi tìm khắp nơi vừa thấy Nhã Linh nó vui mừng thấy rõ nếu Nhã Linh không may đi lạc ở đâu đó thì chắc cậu hai giết nó chết

" không sao, tôi thấy hơi ngộp nên ra ngoài dạo thôi " Nhã Linh cười tươi nói

" Trà hết rồi để con vào lấy thêm trà cho hai mợ" Thấy bình trà đã hết Liên Nhi cầm đi thay ấm khác, dù sao cũng có La Vy, Nhã Linh cũng không thể đi đâu được

" chị à, mấy hôm chị bất tỉnh hôm nào anh hai cũng lo lắng hết á, nhìn anh ấy gầy hẳn, chị sớm nhớ lại nha, chị quên ảnh chắc ảnh buồn lắm " La Vy nói với giọng đầy ngưỡng mộ tình cảm của Nhã Linh và Gia Luân, cô chứng kiến cảnh Gia Luân như gục đổ khi bác sĩ bảo cô chưa tỉnh, chứng kiến cảnh ngày ngày Gia Luân chăm sóc Nhã Linh không màn ăn uống

" tôi cũng mong vậy" Nghe thấy những lời này của La Vy khiến cô có chút cảm giác lạ lạ nhưng không thể lí giải

" nè mày có biết lau bàn không vậy,dơ như vầy, mày định để tao hít bụi hả?" Huyền My cau có nói nhưng trong nhà không ai là dám cãi lại, nếu chọc tức cô ta chắc chắn cô ta sẽ dựa vào cái thai mà đuổi người đó

" có chuyện gì vậy?" Nhã Linh nghe thấy trong nhà có tiếng quát của Huyền My nên quay sang hỏi La Vy

" haizz cũng không có gì chắc là chị ba lại chửi người làm nữa thôi, từ khi chị ấy có thai là chuyện này như cơm bữa á mà" La Vy bình thản nói, mấy ngày đầu còn có người cản nhưng càng ngày càng quá nên cứ mặc kệ, chửi đủ thì sẽ im

" nhưng mà!.

" Thấy mọi người bị chửi Nhã Linh không chịu được nên đứng lên định đi vào trong

" chị định vào xem sao?" La Vy nắm lấy tay của Nhã Linh hỏi

" ừm chẳng lẽ cứ để cô ấy chửi hoài sao?" Nhã Linh gật đầu nói

" vậy em đi với chị " La Vy đi vào cùng Nhã Linh, ai biết được lỡ Huyền My điên lên làm hại Nhã Linh lúc đó mọi người trong nhà nhất định sẽ không yên với Gia Luân

" có chuyện gì vậy chị ba?" La Vy giả vờ không biết nhìn Huyền My hỏi

" em xem chỉ có chuyện lau bàn thôi mà cũng lau không xong, lỡ chị hít phải bụi thì có phải con chị sẽ bị ảnh hưởng không ít không" Huyền My thấy La Vy và Nhã Linh vào liền giả vờ liền dịu

" thôi đang mang bầu đừng có tức giận" La Vy đến bên dìu Huyền My ngồi xuống sau đó nhìn người làm " còn không mau lau bàn rồi đi chuẩn bị bữa ăn tối đi, ông với các cậu sắp về rồi đấy "

người làm nhanh chóng lau dọn, rồi rời đi, Nhã Linh đứng đó nhìn La Vy không rời mắt, đúng là phong thái con nhà giàu có khác, chỉ cần nói mấy câu là có thể giải quyết mọi chuyện

" chị hai, chị ngồi đi" Thấy Nhã Linh còn đứng La Vy liền vui vẻ gọi

" chị hai à, chị đã khoẻ hơn chưa" Huyền My nhìn Nhã Linh hỏi

" tôi khoẻ rồi, cô đang mang thai đừng tức giận nhiều " Nhã Linh nhàn nhạt nói

" chị hai đúng là quan tâm em, trước sau vẫn như vậy " Huyền My mỉm cười nói

" chúng ta rất thân sao?" Nhã Linh cố tình hỏi câu này xem cô ta trả lời sao

" dạ đúng vậy, trước đó chúng ta đối xử rất tốt với nhau" Huyền My này đúng là nói dối không chớp mắt mà, La Vy ngồi bên cũng muốn sặc hết nước

Nhã Linh thật sự muốn cười nhưng vì đang giả mất trí nên đành chỉ bình thường nói " vậy sao? mong sau này cô vẫn sẽ tốt với tôi như thế "

" đương nhiên" Huyền My cười nói

Bên ngoài có tiếng xe, mọi người cũng đã về, Gia Luân đi vào nhà thấy Nhã Linh đang ngồi nói chuyện với mọi người, Gia Luân đi đến bên " em có chỗ nào không khoẻ không?"

" không, em đang nói chuyện với mọi người vui lắm " Nhã Linh nhìn Gia Luân mỉm cười nói

" chúng ta đi ăn tối thôi " Gia Luân nắm lấy tay Nhã Linh dắt đi

Sau khi ăn xong cả hai trở về phòng

" haizz cuối cùng cũng xong " Nhã Linh nằm dài trên giường

" uống thuốc đi " Gia Luân cầm thuốc trên bàn đưa cho Nhã Linh

" Thuốc gì anh điên hả tôi có bệnh đâu?" Nhã Linh ngồi dậy nhăn mặt nói

" đây chỉ là thuốc bổ thôi " Gia Luân ngồi bên múc một muỗng lên bỏ vào miệng Nhã Linh

" cha má ơi, nó đắng lắm đó" Nhã Linh nuốt vào không nổi

" thuốc càng đắng thì càng tốt mà ngoan uống hết đi " Gia Luân tiếp tục múc muỗng thuốc lên đúc cho Nhã Linh

" không uống đâu" Nhã Linh lấy tay che miệng lại

Gia Luân nhìn Nhã Linh sau đó cầm chén thuốc lên uống vào miệng rồi hôn lên môi của Nhã Linh, thuốc cứ như thế mà truyền sang Nhã Linh, Nhã Linh mở to mắt nhìn Gia Luân không khỏi ngạc nhiên

" khụ!.

khụ! khụ " Gia Luân vừa rời khỏi môi cô khiến cô ho liên tục

" em ăn kẹo đi cho đỡ đắng " Gia Luân cầm ra một viên kẹo đưa cho Nhã Linh

" không cần, sao anh lại hôn tôi" Nhã Linh khó chịu nói, cô hất viên kẹo ra làm nó rơi xuống đất

" chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao? hôn nhau có gì sai chứ?" Gia Luân vô liêm sỉ nói

" anh!.

" Cô không thể cãi vì đó là sự thật

" đó cũng là cách chứng minh tình cảm của anh" Gia Luân nhếch mép cười sau đó đưa một viên kẹo khác cho Nhã Linh " nếu em không ăn, thì anh sẽ có cách làm em ăn đó ".