Đinh Tiểu Vĩ hoàn toàn bị đông cứng đến tỉnh.

Loại thời tiết này mà những người đó còn có thể tìm được một nơi lạnh như vậy, quả thật không dễ dàng.

Hắn vừa đứng lên bèn thấy, vạt áo trước có mấy vết máu, đầu co rút từng trận đau đớn nóng rát, không biết vết rách có sâu không, cũng may là đã được bịt lại. Dập Dập ở cạnh hắn, đãi ngộ cũng không tệ lắm, đắp chăn đang nằm ngủ trên đệm. Hắn thì giản dị hơn, ném xuống đất là xong việc.

Đánh giá bốn phía xung quanh, tựa hồ là nhà kho hay tầng hầm gì đó, rộng và trống rỗng, đập vào mũi là một cỗ mùi mốc.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, bảo sao có chút lạnh.

Trước khi hôn mê, nhớ lại gương mặt thường ngày tươi cười nghênh đón của Tiêu tổng trở nên dữ tợn, hắn vô thức rùng mình.

Chuyện này một trăm phần trăm có liên quan đến Chu Cẩn Hành, hiển nhiên mục tiêu là thằng bé giàu có Dập Dập, hắn là trong lúc gấp gáp tặng kèm theo.

Nếu sớm nói trước hai trăm vạn kèm theo cả dịch vụ bắt cóc như thế này, cho hắn ba túi mật hắn cũng không dám.

Có tiền dĩ nhiên là tốt, nhưng có tiền mà mất mạng thì không phải ngu sao?

Khỏi phải nói tâm tình Đinh Tiểu Vĩ nặng trĩu thế nào. Từ lúc quen Chu Cẩn Hành, cuộc sống của hắn luôn luôn trong trạng thái có chút kích thích, cứ như vậy tim hắn chịu không nổi.

Hiện tại tuy thực sự lo lắng cho tình cảnh của mình và Dập Dập, nhưng hắn cũng rất lo cho Linh Linh. Con bé chắc chắn đã nhìn thấy bố nó đầu rơi máu chảy bị người ta lôi đi, nếu còn mạng trở về, phải giải thích thế nào đây?

Đinh Tiểu Vĩ chịu đựng cơn đau nhức đầu truyền đến, chống người đứng dậy đi xung quanh tầng hầm, trước tiên nhẹ nhàng gõ vài cái. Thấy bên ngoài không có một chút phản ứng nào, hắn lại dùng sức gõ thêm vài cái, "Này, có ai không?"

Chỉ chốc lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, từ xa quát lên, "Nhao nhao cái gì! Ngồi im đấy."

Được, ừ thì ngồi im.

Đinh Tiểu Vĩ nghe lời ngồi xuống chỗ cũ.

Thằng bé bị đánh thức bởi tiếng động, dụi mắt ngồi dậy nhìn bốn phía, sửng sốt một lát, sau đó lại nhìn sang Đinh Tiểu Vĩ, miệng mếu xệch, có vẻ như muốn khóc.

Đinh Tiểu Vĩ nhanh chóng chạy đến ôm nó dậy từ trên giường, "Không khóc không khóc, Dập Dập đừng khóc nha."

Trước kia hắn cảm thấy mình dỗ trẻ con khá tốt, nhưng hiện tại rất nhiều lời muốn nói ra, lại nhớ tới thằng bé không phải con mình liền nói không được, chung quy thấy không tự nhiên lắm. Đành chỉ có thể ôm thằng bé.

Dập Dập nức nở, "Bọn họ muốn giết người sao?"

Đinh Tiểu Vĩ đối với câu hỏi này còn muốn biết đáp án không kém thằng bé, nhưng chỉ có thể bất chấp nói: "Không đâu, bọn họ muốn giết thì đã giết sớm rồi, chẳng phải chúng ta vẫn còn sống hay sao? Có chú Đinh ở đây, đừng sợ, chúng ta còn phải về nhà ăn lẩu."

Dập Dập dụi mắt, nghẹn ngào đáp: "Cháu chết rồi, bọn họ mỗi người có thể được thưởng rất nhiều tiền."

Đinh Tiểu Vĩ nghe được lời này, lòng nổi lên một trận chua xót, "Cháu nghe ai nói thế, đừng nói linh tinh."

"Là thật, chú không tin thì thôi. Chú thật không may, bọn họ giết cháu rồi sau cũng sẽ giết chú."

Đinh Tiểu Vĩ đáp lại, "Cháu vẫn còn là trẻ con, đừng nói hươu nói vượn, chú sẽ không chết, cháu cũng thế, Chu Cẩn Hành sẽ đem người tới cứu chúng ta."

Dứt lời, hắn có chút chột dạ. Nhớ tới lần trước hắn cùng Linh Linh bị nhốt, phản ứng của Chu Cẩn Hành lạnh lùng đến cực điểm, hắn nghĩ lại còn rùng mình.

Dập Dập chậm rãi lắc đầu, "Không đâu, chỉ có Tiểu Bạch sẽ đến cứu cháu...... Tiểu Bạch có thể tìm ra chúng ta không?"

"Có thể, mũi của chó thính nhất thế giới, dù có cách xa vẫn sẽ đánh hơi được mùi chủ nhân mình, nó nhất định có thể tìm được chúng ta, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ đến cứu."

Dường như nghe được câu này, cảm xúc của Dập Dập mới hơi ổn định, lồng ngực không còn phập phồng liên tục như vừa nãy nữa, mở to mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đinh Tiểu Vĩ vòng tay ôm lấy bụng đứa nhỏ, dùng chân ước lượng sức nặng, trong lòng không khỏi khổ sở.

Còn nhỏ như vậy sao có thể nói ra những lời đó, thật không biết thằng bé sống tới hôm nay, đến tột cùng đã phải trải qua bao nhiêu sự đối đãi thờ ơ không tử tế.

Dựa theo lời Chu Cẩn Hành, nếu không có Dập Dập, mỗi người Chu gia sẽ có thể được thêm tài sản, nếu thằng bé chết hẳn sẽ rất nhiều người cao hứng, có phải Chu Cẩn Hành cũng có ý tưởng súc sinh như vậy không?

Nếu Chu Cẩn Hành là người như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không đối xử tốt với y nữa. Hám lợi đến đen lòng, ngay cả đứa bé cũng không tha, hắn chứng kiến đủ rồi.

Nhưng nhìn thái độ của y đối với Dập Dập cũng không phải vô tình, thậm chí còn rất yêu thương.

Mà Tiêu tổng bắt Dập Dập làm gì? Chẳng lẽ Tiêu tổng thù ghét Chu gia? Hay gã có quan hệ với người nào đó của Chu gia?

Đầu hắn đầy một đống dấu hỏi chấm giải đáp không nổi, vừa gấp vừa lo khiến đầu lại càng đau, hơn nữa hắn còn thấy đói.

Một lớn một nhỏ cứ như vậy trầm mặc ngồi trên đệm, ánh mắt dại đi nhìn ra cửa, mong chờ ai đó có thể đi vào nói cho hai người biết đã phát sinh chuyện gì.

Đại khái phải đến giữa trưa mới có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.

Đinh Tiểu Vĩ im lặng nhìn chằm chằm cánh cửa, Dập Dập sợ hãi nhắm mắt co rụt lại trong lòng hắn.

Cánh cửa bị một lực từ bên ngoài tác động, văng ra đổ ập lên tường "rầm" một tiếng, thân mình Dập Dập chấn động.

Đinh Tiểu Vĩ giả bộ bình tĩnh, đầu lại ẩn ẩn đau.

Tiêu tổng mang theo ba người nữa bước vào, sắc mặt bị bóng tối che lấp, điếu thuốc trong tay chỉ còn một nửa, hoàn toàn không còn tư thái tinh anh ngày thường, nhìn qua giống như một con chó đang nôn nóng, vừa chật vật vừa hung ác.

Đinh Tiểu Vĩ cùng gã bốn mắt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu khổ.

Tiêu tổng thoáng cười lạnh:" Tiểu Đinh sư phó, tôi thấy anh trước kia không giống kiểu người có trái tim nhân hậu lắm, lần này đi theo làm gì thế, vốn chuyện này không liên quan đến anh."

Đinh Tiểu Vĩ cười khổ: "Tôi không thể nhận tiền rồi đứng trơ ra được, trước mặt tôi ngài bắt thằng bé đi, tôi có thể coi như không thấy gì sao. Tiêu tổng à, ngài có ân oán gì với Chu gia, trước hết chúng ta thương lượng đã, ngài gây khó dễ cho một đứa nhóc để làm gì chứ, hơn nữa đây là phạm pháp."

Tiêu tổng hung hăng "Hừ" một tiếng, "Phạm pháp? Tao bây giờ không sợ làm gì nhất chính là phạm pháp, cho dù không bắt cóc giết người, tao muốn vào, đời này cũng vẫn có thể đi ra. Mày đi cửa sau chuyển sang yêu đàn ông rồi lại thành tình nhân, bức tao đến mức này, nói thật cho mày biết, hiện tại cho dù có thế nào tao cũng không sợ cái gì cả."

Đinh Tiểu Vĩ thầm nghĩ, quả nhiên là có quan hệ với thằng nhãi Chu Cẩn Hành.

Hắn thấy thần sắc Tiêu tổng có chút đến bước đường cùng nên không dám kích thích gã, hòa nhã nói: "Tiêu tổng, tôi cùng với tên họ Chu kia cũng chỉ là ngủ với nhau vài lần, chuyện khác đều không có chứ đừng nói là tình nhân. Chúng ta có chuyện gì thì cứ thương lượng đã, anh cho tôi biết sao lại thế này, có thể giúp nhất định tôi sẽ giúp. Anh xem anh dọa thằng bé sợ, con anh chắc cũng tầm tuổi thằng bé, đừng dọa nó nữa, anh đừng gây khó dễ cho trẻ con, chúng ta có việc gì thì từ từ bàn bạc, từ từ bàn bạc.

Trong mắt Tiêu tổng phụt ra một tia sáng dữ dội, "Mày cùng y quan hệ sâu cạn thế nào, thử là biết. Bất quá chuyện này cũng không phải do Chu Cẩn Hành nắm giữ toàn bộ trong tay, cho nên tao bắt tiểu thiếu gia này. Chu gia cho tao một lối thoát, tất cả mọi người sẽ thoải mái, còn nếu bọn họ không lưu lại một con đường sống nào, tất cả sẽ cùng chết!"

Đinh Tiểu Vĩ bị bộ dạng hung ác của gã dọa sợ không ít, "Đừng đừng đừng, Tiêu tổng, ngài, ngài cho tôi biết, biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi, tôi van cầu ngài được không? Tôi không hiểu mình liên quan gì, thực sự rất oan uổng. Quan hệ của hai ta trong quá khứ vẫn còn, tôi cũng vẫn luôn cảm động và nhớ ơn ngài chiếu cố tôi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?"

Tiêu tổng đen mặt lạnh lùng nhìn hắn một cái. Gã lôi từ túi quần ra một thứ ném vào trong lòng Đinh Tiểu Vĩ.

Đinh Tiểu Vĩ đón lấy, là di động của hắn.

"Mày, gọi cho Chu Cẩn Hành."

Hắn không dám chần chừ, lập tức gọi.

Điện thoại vừa chuyển đi, thanh âm của Chu Cẩn Hành quả thực như muốn lao thẳng vào trong máy: "Anh Đinh! Anh Đinh! Anh ở đâu?"

Đinh Tiểu Vĩ vẻ mặt ủ rũ nói: "Mẹ nó sao tôi biết, việc làm ăn không tốt hả, ngày nào cũng có thêm người oán hận, tôi có mấy cái mạng cũng lăn lộn với cậu hết rồi......"

Đinh Tiểu Vĩ nói những lời vô nghĩa còn chưa xong, Tiêu tổng đã giật lấy điện thoại, cười u ám: "Chu tổng, lâu rồi không gặp."

Đầu bên kia hơi trầm mặc, "Tiêu Dân Đức, mày điên rồi à?"

"Tao nhận thấy quãng đời còn lại của tao sẽ ở trong tù, là mày mày không điên chắc? Mày cũng nghe rồi đấy, tiểu công tử Chu gia cùng với Đinh Tiểu Vĩ đều đang ở trong tay tao. Đã tới mức này, tao không sợ gì nữa. Lại nói tao cũng bán mạng cho mày nhiều năm như vậy, không có công to nhưng cũng rất tận lực, chút tình nghĩa này mày cũng không bận tâm, bức tao đến đường cùng. Họ Chu kia nghe cho kĩ. Nếu Chu gia các người dám khởi tố, một lớn một nhỏ này sẽ đi cùng tao luôn."

Chu Cẩn Hành lạnh lùng đáp: "Mày trộm tiền Chu gia, không phải một mình tao. Cho dù tao tha cho mày, liệu những người khác có thể đồng ý?"

"Cho nên tao mới mời Chu tiểu thiếu gia tới nha. Huống gì hiện tại mày còn không phải có tiếng nói nhất Chu gia, xem xét rồi làm đi, tao cho mày hai ngày, mày đưa tao năm nghìn vạn (*50 triệu), đưa vợ con tao sang châu Âu an toàn, nếu không hai người kia sẽ chôn cùng tao."

Chu Cẩn Hành vội kêu lên: "Chờ chút...... Cho tao nói mấy câu với Đinh Tiểu Vĩ."

Tiêu tổng do dự một chút, giữ điện thoại gần mặt Đinh Tiểu Vĩ.

Chu Cẩn Hành hít vào một hơi, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, em tuyệt đối sẽ không để anh gặp chuyện không may."

Đinh Tiểu Vĩ "Ừ" một tiếng, sẽ không xảy ra chuyện đó.

Cái này Tiêu tổng chung quy vẫn biết, tiểu thiếu gia họ Chu không cha không mẹ, phần lớn đều ở với tên kia, mà chính tên kia trong lòng Chu Cẩn Hành có bao nhiêu trọng lượng, lại là chuyện ai cũng không biết rõ, y có khả năng sẽ bí quá hóa liều.

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên nảy lên một cỗ bi ai.

Hắn so với người khác đều muốn biết, lần này Chu Cẩn Hành có thể vì hắn và Dập Dập mà hy sinh hay không.

Suy nghĩ của tác giả: Khiến mọi người đợi lâu, bởi vì ba mẹ tôi đến, tôi bồi hai người đi chơi. Tôi cũng thực hy vọng có thể nhanh khôi phục trạng thái trước kia, sự tình bất đắc dĩ nhiều lắm, mong mọi người lượng thứ, nhất định sẽ không bỏ hố.

Lời editor: Dạo này mải xem Trần tình lệnh quá =))) giờ mới edit xong.