Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 17: Cần tôi phải lặp lại lần nữa sao

Thư Tấn sinh con an toàn cũng được ba ngày rồi. Trong lúc đó, ngoại trừ Mạc Niệm Niệm và người giúp việc thì không còn ai khác.

Sức khỏe của cô cũng dần bình phục, có thể xuống giường và chậm rãi đi lại. Chuyện đầu tiên cô làm là đi tới phòng giữ ấm, cô muốn thăm con trai của mình.

Nhưng chờ tới khi cô đi qua mới phát hiện ra con của mình đã sớm bị đón đi!

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Thư Tấn sửng sốt, không ngừng kéo cánh tay bác sĩ với gương mặt trắng bệch vì kích động.

"Đứa trẻ thật sự bị đón đi rồi. Chắc thằng bé được đưa về phòng bệnh, là bà nội của nó đón đi!" Bác sĩ nói.

Đầu óc Thư Tấn chấn động và bất chợt không thở nổi.

Bác sĩ thấy thế, vội vàng trấn an: “Đừng sốt ruột, cô còn chưa hết thời gian ở cữ đâu! Sức khỏe là quan trọng nhất. Tôi sẽ kiểm tra số phòng cho cô..."

Sau khi được bác sĩ nói cho biết số phòng bệnh, Thư Tấn không để ý tới tình trạng cơ thể suy nhược của mình, đi thẳng lên tầng. Nhưng thang máy đang bị trục trặc, cái còn lại dùng được thì đã đủ người rồi.

Cô không muốn chờ lâu nên lựa chọn đi cầu thang bộ.

Cô leo từ tầng năm lên tới tầng mười lăm.

Phụ nữ mới sinh được ba ngày mà leo hết mười tầng, không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô dựa vào cái gì để chống đỡ.

Cô vất vả lắm mới đi tới cửa phòng bệnh được chỉ định, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe bên trong vọng ra tiếng Tưởng Chi Châu chơi đùa với đứa trẻ.

"Ôi, cháu trai cưng bé bỏng của bà, sao trông cháu lại xinh như vậy chứ?"

"Giống hệt với ba cháu khi còn nhỏ!"

Cách cánh cửa cũng có thể cảm giác được sự cưng chiều của Tưởng Chi Châu dành cho cháu trai. Thư Tấn đứng hiu quạnh ở ngoài cửa, thở hổn hển.

Nhất thời cô cảm thấy hơi mờ mịt.

Cô thật lòng không muốn làm phiền khoảng thời gian hai bà cháu thân thiết với nhau.

Thế nhưng người giúp việc trong phòng đúng lúc đi ra. Bà ta vừa đẩy cửa lại nhìn thấy Thư Tấn, kinh ngạc kêu lên: “Mợ chủ, sao mợ chủ lên đây?”

Một câu nói đã làm kinh động tới Tưởng Chi Châu ở trong phòng.

Bà ta lập tức đặt đứa trẻ mới sinh trong tay vào trong nôi, sau đó đi ra ngoài.

Bà ta hờ hững nhìn Thư Tấn, lạnh lùng nói: “Cô tới đây làm gì?"

Thư Tấn vô thức rũ mắt, nhưng trong lòng sốt ruột muốn gặp con nên vẫn không nhịn được mà liếc nhìn vào trong phòng bệnh mấy lần.

Mấy cái liếc mắt này khiến Tưởng Chi Châu chợt hiểu rõ, chống một tay vào khung cửa, dùng cơ thể của mình làm bức tường, đồng thời nói: “Cô muốn nhìn thấy thằng bé, đúng không?"

Thư Tấn liên tục gật đầu!

"Không thể được! Cũng không cần nghĩ nữa!" Tưởng Chi Châu quyết định thật nhanh, từ chối luôn.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, Thư Tấn chỉ cảm thấy dường như có ai đó nhẫn tâm cầm dao khoét một lỗ trong trái tim mình, cảm giác đau đớn đến mức không muốn sống nữa!

"Cô còn không rõ tình trạng bản thân thế nào à? Một người câm, ngay cả những lời nói cơ bản nhất cũng không biết nói, cô còn trông con thế nào?"

Tưởng Chi Châu hùng hổ dọa người, rất khí thế nói: “Đây chính là máu mủ nhà họ Lệ chúng tôi. Sau này tôi sẽ bồi dưỡng thằng bé trở thành người thừa kế. Với tình trạng của cô như vậy, sợ rằng sẽ lây bệnh cho đứa trẻ, để lại căn bệnh gì thì làm thế nào?"

Thư Tấn giống như rơi vào trong hầm băng, vẻ mặt ảm đạm gần như tuyệt vọng!

Hơi thở gấp gáp dần chậm lại, ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn lướt về phía cái nôi cho trẻ sơ sinh trong phòng bệnh. Ở trong đó là đứa trẻ mà cô mang thai mười tháng, thậm chí không tiếc tính mạng mới sinh ra được. Cô chỉ muốn nhìn thằng bé một chút, lẽ nào như vậy cũng không thể được sao?

Nhất thời, nước mắt nhanh chóng làm mờ tầm nhìn, trong giây lát đã rơi xuống mặt.

Một giây tiếp theo, Thư Tấn quỳ xuống.

Cô dập đầu rồi lại dập đầu.

Cô không có kỳ vọng khác, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy con!

"Không thể được! Cô cũng không cần nghĩ nữa! Mau cút quay về phòng bệnh của cô đi!" Tưởng Chi Châu ra lệnh, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho người giúp việc đuổi cô xuống tầng.

Người giúp việc nào dám không nghe theo. Nhưng bà ta còn chưa kịp làm gì đã bị một lực mạnh từ phía sau đánh tới, đẩy tay ra, đồng thời nắm lấy cánh tay của Thư Tấn và kéo cô đứng lên.

Lệ Chấn Nam đột nhiên xuất hiện khiến Tưởng Chi Châu bất ngờ.

Ngay cả Thư Tấn cũng không nghĩ tới, nếu không phải cổ tay bị anh nắm chặt có hơi đau, cô còn tưởng tất cả những điều này đều là một giấc mơ.

Người đàn ông kéo mạnh cô từ dưới đất lên, đồng thời cánh tay dài tiện thể ôm cô vào trong lòng, lãnh đạm ngước nhìn Tưởng Chi Châu, lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

"Cái gì?" Mặt Tưởng Chi Châu sưng sỉa lên, cảm thấy hơi mất mặt.

Lệ Chấn Nam nhìn bà ta rồi nói: “Đứa trẻ do Thư Tấn sinh ra, mẹ tự ý bế đi làm gì?"

"Đúng là do Thư Tấn sinh ra, nhưng nó cũng là cháu của mẹ mà! Mẹ làm bà nội mà không có tư cách bế nó sao?" Bà ta cố nói lý. Ở trên vấn đề đứa trẻ, Tưởng Chi Châu cũng không muốn nhượng bộ!

Lệ Chấn Nam nhìn ra được tính toán của mẹ, cười lạnh nói: “Mẹ muốn bế cháu lúc nào cũng được, không cần thiết phải làm như vậy!"

Tưởng Chi Châu trầm giọng xuống, may thay lại nói thẳng: “Được rồi! Mẹ không muốn để cho Thư Tấn tiếp xúc đứa trẻ đấy, sao nào? Cô ta là một người câm, ngay cả nói còn chẳng biết nói thì trông con thế nào?"

Bà ta vừa dứt lời, Lệ Chấn Nam đã nhíu mày.

Không được mấy ngày, trước sau đều có người chỉ trích cô là người câm bên tai anh!

Sao vậy? Đâu nhất quyết phải nhắc nhở anh hết lần này tới lần khác chứ?

Trong lòng dần bực bội, Lệ Chấn Nam lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt Tưởng Chi Châu: “Người câm thì sao? Đứa trẻ đã lựa chọn một người mẹ như vậy thì nó phải chịu! Nếu sau này đứa trẻ không thể học nói được, đó cũng là vấn đề của bản thân nó, chẳng liên quan gì đến Thư Tấn!"

Mỗi từ mỗi câu đều bảo vệ cô.

Những lời này rơi vào trong lòng Thư Tấn và nổi lên từng gợn sóng.

Lệ Chấn Nam bất chợt thả Thư Tấn ra, ra lệnh một câu: “Đi, ôm con đi!"

Thư Tấn khẽ run lên, ánh mắt lúng ta lúng túng nhìn anh.

"Cần tôi lặp lại lần nữa à?"

Giọng nói không có chút hơi ấm vang lên, trầm lạnh và quả quyết!

Thư Tấn lấy lại bình tĩnh, gật đầu chào Tưởng Chi Châu. Nhưng bà ta đứng ở cửa, còn nói: “Mẹ xem hôm nay ai dám động vào cháu của mẹ..."

Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Lệ Chấn Nam kéo cánh tay lôi sang một bên, Thư Tấn cũng nhân lúc này, bước nhanh vào phòng bệnh bế con trai lên.

Anh trầm giọng nói: “Mẹ, đừng đùa nữa!"

"Con..." Tưởng Chi Châu tức giận tới nghiến răng, điên lên đẩy anh ra: “Con mới cưới được bao lâu mà đã bảo vệ vợ như vậy chứ?"

Gương mặt đẹp trai của Lệ Chấn Nam thâm trầm, từng đường nét khí phách lẫm liệt, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào bà ta: “Bất kể mẹ có thích hay không, cô ấy đều là vợ con, đều là mẹ cháu đích tôn của mẹ. Nếu mẹ tôn trọng con và đứa trẻ, vậy cũng nên tôn trọng cô ấy!"

"Nhưng cô ta chỉ là một người câm! Cô ta không biết nói thì trông đứa nhỏ này thế nào chứ?" Tưởng Chi Châu lo lắng. Bà ta chỉ có một đứa cháu trai bảo bối như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Anh lại nói: “Sau này mẹ cứ tranh thủ thời gian định kỳ sang đây thăm là được rồi. Con cũng sẽ mời thêm mấy người trông trẻ!"

"Vậy..."

Không quan tâm Tưởng Chi Châu có đồng ý hay không, Lệ Chấn Nam nhìn thấy Thư Tấn bế con đi ra thì bước qua, đi cùng cô và đứa trẻ xuống tầng.

Trái tim Tưởng Chi Châu run lên vì giận. Đúng là một con hồ ly tinh, mới bao lâu mà đã làm con trai bà chết mê chết mệt!

Sau khi quay về phòng bệnh ở tầng dưới, Thư Tấn bế con trai mãi không muốn rời tay. Cô nhìn gương mặt trắng bóc, lông mi thật dài của con, đúng là trông cực xinh xắn. Cô không nhịn được cũng cong môi, khẽ cười.

Người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng này. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Lệ Đằng, bé Đằng."

Thư Tấn sửng sốt, quay sang kinh ngạc nhìn anh.

"Tên đứa trẻ." Anh nói.

Cô suy nghĩ một lát, Lệ Đằng, bé Đằng...

Nghe rất hay!

Cô lại sung sướng khẽ gật đầu và ôm bảo bối vào trong lòng, dường như tất cả chuyện buồn phiền đều đã tan thành mây khói.

Công ty còn có việc nên Lệ Chấn Nam lại phải rời đi. Thư Tấn đặt con xuống, chạy vội đến gần anh và rất khách sáo cung kính cúi đầu để tỏ vẻ cảm ơn.

Nếu vừa rồi không có anh, cho dù cô có dập đầu đến rướm máu, chắc hẳn Tưởng Chi Châu cũng sẽ không thỏa hiệp.

Chỉ là cô vừa cung kính cúi đầu, sắc mặt Lệ Chấn Nam lại trầm xuống, làm người ta tự nhiên thấy rùng mình.

"Làm gì vậy?"

Anh vừa mở miệng, Thư Tấn tưởng anh không hiểu ý mình nên lại cung kính cúi đầu để tỏ vẻ cảm ơn.

Lệ Chấn Nam cau mày: “Ai bảo cô làm vậy?"

Cô hơi ngây người, đôi mắt trong veo đảo quanh rồi lại cung kính cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn. Nhưng lần thứ ba cô vừa bắt đầu cung kính cúi đầu đã bị Lệ Chấn Nam kéo lên.

"Bớt làm những chuyện vô nghĩa này đi! Chăm sóc con cho tốt vào!"

Anh dặn dò một câu rồi bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi. Người phụ nữ điên này tính bái tế người chết sao? Còn cung kính cúi đầu tới ba lần, cô ta xem anh là gì chứ?