Đối mặt với người đẹp như này, ai có thể tức giận được chứ?

Người khác không biết, cơn giận của chị Thanh đã bị Cẩm Lê cười nhạo

Cô rất ngạc nhiên trước sự khác biệt của Bạch Cẩm Lê ngày hôm nay, nhưng trên mặt vẫn thẳn thắn: “Vương tổng tại sao khiến trách cô, đó là việc của cô! Thứ công ty cần chỉ là kết quả cuối”

Đây chính là ‘ném nồi’ nha

*Ném vấn đề cho người khác chịu thay

Công ty sao lại không biết Vương tổng không hài lòng vì chuyện gì?

Là không ăn được người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người

Nhưng loại chuyện như thế này, cho dù tôi và cô có biết rõ nhưng không thể đem nó ra ánh sáng mà nói rõ ràng

Vì vậy chị Thanh mập mờ cho qua

Nhưng hôm nay Cẩm Lê ở đây, một số lời chắc chắn phải nói ra rồi

Bạch Cẩm Lêm trên mặt tức giận: “Hôm đó em đang nghỉ ngơi ở nhà, An Nhu gọi điện thoại cho em, nói rằng có kịch bản tốt, muốn em nhanh chóng trang điểm. Thế là em đi rồi…”

Chị Thanh: “…”

Mặc dù biết Bạch Cẩm Lê là một con ngốc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có thể ngốc đến mức vậy

Người ta bảo cô đi cô liền đi?

Cơ hội tốt?

Cơ hội tốt, An Nhu có thể cho cô đi sao?

Bạch Cẩm Lê không nhìn ra An Nhu là loại người gì, chị Thanh có thể không nhìn ra sao?

Cô biết An Nhu là người thế nào, cũng biết rằng Bạch Cẩm Lê bị cô ta lừa cho quay vòng vòng, nhưng cô không quan tâm.

Trong giới giải trí, sự ngu ngốc là căn bản

Sự khờ dại khiến cho bản thân sống khó khăn.

So với mọi người Bạch Cẩm Lê là người vừa ngu vừa làm màu, dường như tồn tại không giống người bình thường, chỉ cần nhan sắc tương đối xuất chúng nhưng đủ thông minh và tàn nhẫn như An Nhu, thì có mới có thể chuyển mình

Chị Thanh không quan tâm đến lời Cẩm Lê

Nhưng Cẩm Lê vẫn tiếp tục nói: “Sau khi em đi, em mới biết cô ấy bảo em, bảo em...”

Cô không cần nói nửa sau nhưng cả hai đều biết nó nghĩa là gì.

Dáng vẻ Bạch Cẩm Lê vạn phần ủy khuất và tức giận: “Em là người thế này, chị Thanh không phải không biết. Em ghét nhất những quy tắc giao dịch kinh tởm này, em là người con gái trong sáng ngây thơ, làm sao có thể bị vấy bẩn bởi cái móng lợn lớn đó!”

Chị Thanh: “…”

Cô thật khó hình dung khi nghe được câu này

Người con gái trong sáng ngây thơ?

Móng lợn lớn?

Cô nghiêm túc chứ?

Cô nhìn tỷ mỉ Cẩm Lê, trong lòng cô có một nhận xét chuyên nghiệp: thần thái tự nhiên, giọng nói tức giận, rất chân thật.

Đây không phải là một phong cách diễn hoành tráng sao?

Nhưng trình độ của Bạch Cẩm Lê cô là người biết rõ nhất

Nếu cô ta có kỹ năng diễn xuất, thì cô tha còn bị chế giễu là bình hoa sao?

Chị Thanh bình tâm lại, trong lòng nhẹ nhõm, thầm cho Bạch Cẩm Lê một danh hiệu—logic của bình hoa

Danh hiệu này cuối cùng vẫn chỉ là danh hiệu bình hoa di động

Chị Thanh cảm thấy mới một ngày không gặp, cô không thể theo kịp tốc độ của nghệ sĩ nhà mình.

CÔ nhíu mày mệt mỏi, nói: “Chuyện này không quan trọng, Bạch Cẩm Lê, hôm nay tôi gọi cô đến là để cô giải quyết vấn đề, đừng lôi chuyện đó ra”

“Không quan trọng?”

Cẩm Lê thu lại sự ủy khuất trên khuôn mặt, nhìn cô

“Tất nhiên công ty cảm thấy chuyện này không quan trọng, nhưng chị Thanh, chị cũng cảm thấy điều này đối với một cô gái không quan trọng?”

Chị Thanh giật mình

Thanh âm Cẩm Lê có chút lạnh lùng: “Bạch Cẩm Lê năm nay 24 tuổi, chị Thanh con gái chị cũng hơn 20 nhỉ? Nếu con gái chị gặp phải chuyện này, chị có nghĩ nó không quan trọng không?”

“Cô!” Chị Thanh tức giận đến nỗi không quan tâm cô nữa, Cẩm Lê gọi trực tiếp tên Bạch Cẩm Lê nghe có chút kì lạ.