Bây giờ thì cô đang vô cùng hối hận vì đã không nghe lời anh tư! Sau mấy tháng sóng êm gió lặng, hôm nay lúc tan học, giữa thanh thiên bạch nhật cô bị bắt làm con tin.

Đây là do cô tự gây họa, nếu cứ để đám vệ sĩ theo sau thì dù có chuyện gì cô cũng sẽ chẳng mất một cọng tóc. Bây giờ thì tốt rồi, trong lúc giãy giụa cô còn bị đám người xấu cứa mấy dao, thật là đau! Ôi, cô thật muốn khóc mà…

“Còn không cầu xin tha thứ sao, Ngũ tiểu thư!”

Mấy tên lưu manh lộ ra vẻ mặt biến thái cưới dâm đãng, lạnh lùng nhìn Minh Hạ đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau nhưng không kêu rên một tiếng.

“Thả tôi ra, nếu để cho anh tư tôi tìm ra các người thì các người sẽ rất thê thảm”, dựa vào tác phong thô bạo tàn khốc của anh, không giết bọn chúng đi mới là chuyện lạ!.

“Chỉ cần hắn chịu chi tiền thì chúng tao nhất định sẽ thả mày, mày sợ gì chứ!”, bọn chúng cười rộ lên chế giễu.

Minh Hạ không nói thêm gì nữa, chỉ sợ mình nói gì sẽ chọc giận bọn chúng nổi lên cơn muốn giết người.

Hiện giờ quần áo cô thấm đẫm mồ hồ lạnh, nhưng cô lại không thấy sợ hãi lắm mà chỉ thấy căng thẳng.

Anh chắc sẽ không trả tiền chuộc cô về đâu! Anh ghét cô như vậy, bây giờ là cơ hội thoát khỏi cô, anh còn để ý đến cô sao?

“Nghe nói Ngũ tiểu thư mới đến của Tịch Mộc gia được Tứ thiếu gia vô cùng ân sủng. Tứ thiếu gia vô cùng si mê cô ta!”

Nghe được lời này, Minh Hạ sợ đến mức ánh mắt đang tràn đầy thất vọng của cô chợt mở to ra kinh ngạc, cô mù mịt nhìn về phía bọn chúng đang bàn tán, “Các người nghe chuyện này ở đâu vậy?”, cô không nhịn được lên tiếng hỏi, giọng nói chứa đầy nghi ngờ.

“Mọi người trong giới xã hội đen đều biết chuyện này, chẳng lẽ không đúng sao?”, thì ra con bé con này chỉ giả vờ đoan trang, nhìn cô ta còn trẻ tuổi mà đã có thủ đoạn quyến rũ đàn ông, quả nhiên là loại con gái của tình nhân mà!

“Dĩ nhiên là không phải!”

“Nghe nói Tịch Mộc Thức Minh mày nói gì nghe nấy, chuyện gì cũng đều tùy ý mày, ngay cả việc mày không muốn có vệ sĩ hắn ta cũng đáp ứng, đây chẳng phải là do si mê mày hay sao?” Cái gì chứ, Ngũ tiểu thư này nghĩ bọn chúng dễ bị lừa sao, làm gì có chuyện đó, chuyện gì bọn chúng cũng biết.

Trời ạ, đó là anh mặc kệ cô tự sinh tự diệt, làm sao lại bị nghĩ xiên xẹo thành cô nói gì nghe nấy chứ?

Cô sáng suốt xoay chuyển, “nếu đã biết tôi rất được cưng chiều thì sao không mau mau thả tôi ra!”, có giải thích nữa cũng chẳng có ích gì, cho dù là cơ hội vô cùng nhỏ bé, nhưng sao cô lại không biết thời thế mà thừa cơ lừa bọn chúng thả cô ra.

“Ngu ngốc! Vì mày có giá trị nên mới bắt mày để lấy tài sản của Tịch Mộc Thức Minh chứ!”, nếu không như vậy thì việc gì bọn chúng phải chuẩn bị đến mấy tháng, nội ứng ngoại hợp bắt cóc cô.

“Lão đại, có người thấy người của Tịch Mộc Thức Minh đang lục soát xung quanh đây”, đột nhiên một gã lưu manh từ ngoài cửa lao vào, hấp tấp báo cáo với tên cầm đầu.

Có thật là anh tư đi tìm cô sao? Không thể nào! Anh hận cô như vậy, cô chết đi không phải rất tốt sao? Đối với gã đàn ông lạnh như băng này,  cô có chết đi cũng chẳng có gì là đau khổ cả, sao lại không để yên chứ?

Tên cầm đầu kéo Minh Hạ đang bị trói chặt lên, không để ý vết thương của cô lại đang chảy máu, “Anh tư mày đến cứu mày rồi, lần này nhất định bọn tao sẽ khiến cho hắn khuynh gia bại sản, phải  dùng số tiền lớn để chuộc mày!”

Hắn ta kéo cô đi ra phòng ngoài, mới giật mình thấy đã bị bao vây.

Minh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám đông vệ sĩ đứng chật nhà, mà ở chính giữa là một người khí thế vương giả bao trùm, chính là anh tư của cô. Lúc này, ánh mắt tinh anh của anh đang chăm chú nhìn cô.

“Anh tư!”, cô kêu to gọi anh. Cho dù anh không thích cô gọi như vậy, nhưng cô không thể nhịn được mà gọi anh như vậy.

Tịch Mộc Thức Minh không trả lời cô, nét mặt cũng không biểu cảm, chỉ chăm chú nhìn nhìn nhất cử nhất động của cô, trong lòng âm thầm tính toán.

“Hành động thật nhanh, chưa tới năm tiếng đồng hồ đã tìm ra được”, tên cầm đầu không thể không bội phục Tịch Mộc Thức Minh.

Tịch Mộc Thức Minh lạnh lùng châm biếm nhìn hắn: “Giải quyết lũ ô hợp chúng mày thì cần gì nhiều, chỉ cần năm phút thôi, một xu tao cũng không giao”.

Tên cầm đầu mặt tím lại, rồi đỏ lên, giơ súng dí sát huyệt Thái Dương của Minh Hạ, “Không cần một giây đã có thể giết chết cô ta, mày rốt cuộc có giao tiền hay không?”

Lời nói kế tiếp của Tịch Mộc Thức Minh khiến toàn bộ tâm tình của Minh Hạ sụp đổ ——

“Mạng cô ta đáng giá mười tỷ yên sao?”.

“Với tài lực của Tịch Mộc gia các người mà không trả nổi mười tỷ yên sao?”

“Vấn đề không phải là có hay không, mà là tao có muốn hay không?”

Quả nhiên là người kế nghiệp tương lai của một tập đoàn lớn, trong tình huống này mà vẫn có thể tỉnh táo cùng hắn ta cò kè mặc cả, “Con bé này không phải là người yêu mới của mày sao? Làm sao mày có thể để cô ta chịu chết?”

“Ha ha, người yêu mới….. Tao không nghe lầm chứ? Sao tao lại không biết tao lại có người yêu tốt như vậy chứ?” Tịch Mộc Thức Minh nhìn bộ quần áo tả tơi của Minh Hạ, bới móc cô đủ điều.

“Không thể nào, rõ ràng chúng nó nói mày rất sủng ái Ngũ tiểu thư mới đến này……..”

“Đầu hàng đi, chúng mày không có đường lui đâu, ngoại trừ đám vệ sĩ ở đây còn có cảnh sát đang bao vây phía ngoài”.

Cô cam chịu cười khổ, “Tôi đã nói rồi, anh ấy không hề si mê tôi, cũng sẽ không trả tiền chuộc cho tôi đâu mà”.

Tịch Mộc Thức Minh rất thông minh, anh hiểu rõ phải nắm bắt đúng thời cơ, đồng thời phải hết sức nhẫn nại. anh giống như loài báo thông minh, từ từ dụ dỗ con mồi xông đến, cho dù có  thức ăn ngon trước mặt cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà lấy phương thức đùa dai với con mồi đang sập bẫy, đến khi đối phương mất cảnh giác. Một khi anh cho là thời cơ đã chín muồi thì mới ung dung cười lạnh, thưởng thức con mồi gào thét…..

“Chúng mày là một lũ ác ma!”, tên cầm đầu bóp cò súng, nhằm vào đầu Minh Hạ, “Nếu cô ta đối với mày vô giá trị thì để cô ta đi theo tao đi!”

Cô nhắm chặt mắt lại, chờ đợi giây phút kia đến.

“Minh Hạ!”, một tiếng kêu thảng thốt vang lên, tiếng súng nổ trở nên mơ hồ nhưng cô nghe vẫn rất rõ.

Ít nhất anh cũng lo lắng cho cô….

Cô không thấy đau, chỉ có cảm giác bị đè nén đến khó thở.

Cô mở mắt ra nhìn. Cô không trúng đạn, còn được anh ôm lấy!

“Có khỏe không?” Anh hỏi.

Cô gật đầu, chỉ về phía cánh cửa khép hờ, muốn anh ôm cô đi vào.

Anh mạnh mẽ ôm lấy cô, bước hai ba bước đã đi vào căn phòng nhỏ tăm tối, thuận tay đóng cửa lại.

Anh đặt cô xuống đất, cởi trói cho cô. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng đồng phục học sinh bị xé rách.

“Anh làm gì vậy?” Cô cao giọng hỏi khiến ánh mắt anh hờn giận không vui.

“Em bị thương thật đáng đời!”, anh kéo bắp đùi bị thương của cô về phía mình, tức giận nhưng vẫn dịu dàng dùng mảnh vải vụn băng bó vết thương cho cô. Cô bị thương, là một vết dao đâm rất sâu.

Nghe thấy tiếng súng nổ ở bên ngoài, cô hơi sợ hãi, nép vào lồng ngực anh, “Chúng ta ở đây có sao không?”

“Không sao”, bộ dáng dễ bảo hiếm có này của cô khiến anh thấy thương tiếc vô cùng.

“Vậy……….. anh không cần phải đi giúp bọn họ sao?” Cô lo lắng đám vệ sĩ sẽ đánh không lại bọn lưu manh này.

“Lo cho em trước đi, em đã bị thương thì chỉ cần ngoan ngoãn nằm im là được rồi”, anh trở lại vẻ lạnh nhạt thương ngày, “giáo huấn” cô gái hay xen vào việc của người khác này.

“Cám ơn anh đến cứu em”, cô thật lòng cám ơn anh.

“Xem em sau này còn dám chống lại lời tôi không? Đến bây giờ còn không hiểu tôi là vì em sao? Sau chuyện này có học được cách nghe lời không vậy?”

Ngũ quan cân đối, ánh mắt lạnh lẽo lại không thích hợp với vẻ mặt dịu dàng ôn nhu khiến cô hoang mang, bối rối.

“Không phải là em chẳng có giá trị gì sao? Tại sao anh lại…… tốt với em như vậy?”

Anh bình tĩnh nhìn ánh mắt thiết tha chân thành của cô, “Vừa rồi là do tình hình bất đắc dĩ thôi, em đừng cho là thật”, đây đã là đáp án tốt nhất của anh rồi.

“Em không biết lúc nào thì anh nói giỡn, lúc nào là nghiêm túc?”, cô không thể không thừa nhận, cô vô cùng để ý đến anh.

“Một ngày nào đó, em sẽ biết”, anh mỉm cười.

Hôm nay anh phát hiện mình thế nhưng lại có thể tình nguyện hi sinh vì cô. Lúc nhận được tin tức cô bị bắt cóc, anh không chút nghĩ ngợi liền chỉ huy đám vệ sĩ tinh anh nhất võ trang đầy đủ, chuẩn bị đi cứu cô, để trả thù bọn chúng khiến cô bị thương, anh đã mất đi sự tỉnh táo vốn có, nổi lên ý niệm muốn chém giết.

Sao lại thế? Sao anh lại như vậy? Cô chỉ là một cô nhóc, một đứa em gái anh không muốn thừa nhận.

Không! Cô không phải em gái anh! Anh sẽ không có em gái, cô càng không thể trở thành em gái anh được.

Suy nghĩ này ngày càng mãnh liệt trong đầu anh, không ngừng lặp lại, anh không muốn mình bị dao động.

Đột nhiên, anh lại làm ra một chuyện mà cả hai người bọn họ không thể ngờ đến ——

Anh ôm thân thể mềm mại của cô thật chặt, đôi môi mỏng phủ lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, hôn rất sâu.

Cô không kịp phản ứng, nụ hôn đầu trong sáng của cô đã bị anh…. cướp đi.

Trong lúc  anh hôn, cô phát ra âm thanh “ưm ưm” giống như kháng nghị. Phản ứng này của cô chọc cười anh, anh nhẹ nhàng kiềm chế buông đôi môi cô ra.

“Nghe nói con gái Trung Quốc chỉ có thể gả cho người đàn ông đầu tiên chạm vào họ đúng không?”

“Đấy là chuyện từ thời cổ đại!” Cô xấu hổ nói. Đây là cái giọng nói chuyện gì chứ, mang đầy vẻ bỡn cợt, chế giễu.

Anh hưởng thụ thần sắc yêu kiều của cô. Thật kì quái, cô còn nhỏ vậy mà lại khiến lòng anh không yên?

“Giận cái gì? Nói đùa cũng không được sao?”

“Không được!”, Cô tức giận phùng mang trợn mắt, không thèm nhìn tên đàn ông đã chọc giận cô nữa.

Anh chỉ cười không nói, cũng không hỏi nữa. Dù sao chỉ là ý nghĩ nhất thời của anh mà thôi, không nói nữa cũng chẳng sao cả.