Tiểu Lâm phu nhân nhìn Ngũ tiểu thư cả ngày đứng ngồi không yên, cả ngày đi đi lại lại trong phòng, trên gương mặt lạnh nhạt không khỏi lộ ra một nụ cười.

Đã một năm rồi chứ, kể từ ngày đó, Tứ thiếu gia nửa đêm đưa Ngũ tiểu thư đã say khướt về đại trạch ở cố đô, thiếu gia cũng hơn một năm rồi không trở về nhà. Hôm nay là ngày thiếu gia trở lại, cũng khó trách Ngũ tiểu thư sẽ khẩn trương.

Bà biết ngày đó ở Tôkyô nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui, nên Tứ thiếu gia mới trở về, thậm chí đem Ngũ tiểu thu giao cho bà chăm sóc rồi lập tức biến mất khỏi đại trạch, nhưng không ngờ hơn một năm trời thiếu gia cũng không trở lại.

“Ngũ tiểu thư, cô hãy ngồi xuống mà chờ thiếu gia”.

Minh  Hạ nghe quản gia gọi mới giật mình nhận thấy mình đã đi qua đi lại cả nửa ngày rồi, lập tức lúng túng ngồi xuống.

Trời ạ, cô căng thẳng vì cái gì chứ? Chẳng qua là anh về nhà thôi, sao cô lại khẩn trương đến như vậy, thật mất mặt quá.

Nhìn mấy cây anh đào bên tường rào, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Mặc dù cảnh tượng bây giờ không rực rỡ như ngày trước, nhưng đang lúc hoa nở rộ, kích thích cô không khỏi nhớ lại ngày trước.

Cô nhớ anh sao? Hơn nữa, bọn họ đã lâu quá rồi không gặp nhau, cho nên cô mới cảm thấy khác lạ như vậy?

“Lạ thật, trời đã tối rồi mà sao Tứ thiếu gia còn chưa về?”

Nghe vậy, cô chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Lâm phu nhân, không trả lời.

“Ngũ tiểu thư, tôi đi ra ngoài xem thế nào”.

Đúng, trời cũng tối rồi, sao anh còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ anh không về sao?

Nghĩ cũng đúng, anh về nhà làm gì? Chuyện của công ty chỉ cần anh liên lạc bằng điện thoại là được, cần gì phải tự mình trở về? Huống chi, ở đây có một người mà anh ghét nhất, sao anh có thể về chứ?....

Cô biết anh sẽ không xuất hiện. Minh Hạ muốn suy nghĩ liền đứng dậy trở về phòng mình, không nhìn qua mấy người làm đang dọn bàn ăn.

Chỉ có một mình cô ăn cơm, chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải đổ đi, thật là lãng phí. Cô thật không có tâm trạng nào để ăn nữa.

Nằm trên giường lớn trong phòng mình, cô dường như lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nơm nớp lo sợ cả một ngày, bây giờ cô thấy mệt chết đi, chỉ muốn ngủ, ngày mai là có thể trở vể cuộc sống vô vị nhàm chán trước đây, làm bài tập, ra ngoài đi dạo, tâm sự cùng bạn bè….

Tiếng chim líu lo đánh thức cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Thật kỳ lạ, tối qua cô thế nào mà lại mơ thấy anh Tư trở về, còn dịu dàng đút thuốc bón cháo cho cô. Trên thực tế, làm sao anh có thể đối với cô như vậy? Anh vẫn còn đang rất hận cô cơ mà….

Sau khi rửa mặt, cô đến phòng khách chuẩn bị ăn điểm tâm, lại bị bóng người cao lớn đang ngồi ở bàn anh dọa đến ngây người!

“Không nhận ra anh sao?”, Tịch Mộc Thức Minh nghiêm trang trầm giọng hỏi, “còn không mau qua đây ngồi ăn cơm!”

Cô nghe lời đến bên bàn ăn, cúi đầu ngồi vào vị trí của mình, thật khó mà tin được chỗ ngồi đối diện đã trống vắng cả năm nay lại có người ngồi. Thật là anh? Cô vẫn còn đang nằm mơ sao?.

“Không muốn nhìn thấy anh?”, Tịch Mộc Thức Minh nhìn cô vẫn đang cúi đầu, châm chọc hỏi.

“Không phải”, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh trở nên chín chắn anh tuấn hơn xưa, tựa hồ càng trở nên xa lạ….

Anh hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục ăn cơm.

Cô cũng cầm bát đũa lên ăn, bây giờ tất cả lại giống như trước kia. Bọn họ như vậy, chẳng phải là tốt nhất sao? Có thể hòa bình ngồi chung một chỗ…

Cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện lên nét cười. Thật may, nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của anh, xem ra anh đã sớm quên việc đó rồi, vậy thì cô cũng không cần tiếp tục câu nệ nữa.