"Hoan nghênh quý khách tới mua hàng!"

Nghênh Hi ngồi xổm trên mặt đất ở phía trước quầy hàng, trên tay giữ chắc một hộp giấy, đang cố gắng chà sạch vết bẩn do nước ngọt coca rớt vào, vừa nghe thấy tiếng động mở cửa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không quên ngẩng đầu mỉm cười.

Một người đàn ông mặc Âu phục Armani bước vào, tiện tay cầm một tờ báo chí ở trên giá thư báo, khi anh ta xoay người, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Nghênh Hi.

"Cô... "

Anh ta nheo lại mắt liếc nhìn Nghênh Hi.

"Hoan Nghênh quý khách tới mua hàng, dღđ☆L☆qღđ tiên sinh muốn tính tiền sao?" nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, Nghênh Hi đi đến đằng sau quầy hàng, sau đó quay lưng lại, làm bộ dường như không có việc gì.

"Tôi thấy cô hơi quen quen?" Người đàn ông đi đến trước quầy hàng, nheo lại mắt hỏi.

"Chắc tiên sinh nhận lầm người rồi." Cô lạnh nhạt nói.

Nghênh Hi mở to mắt, không hề sợ hãi nhìn người đàn ông phía đối diện hỏi lần nữa: "Tiên sinh? Xin hỏi ngài muốn tính tiền sao?"

Diêu Gia Nãi, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trưởng phòng bộ phận hành chính sự nghiệp của ngân hàng thuộc tập đoàn Hắc thị, anh ta mặc bộ đồng phục đi làm, mà lại đột nhiên đi vào cửa hàng tiện lợi nhỏ bé này, mua một tờ nhật báo.

"Chúng ta thật sự không quen biết nhau sao?" Anh ta nheo mắt lại, không chịu từ bỏ ý định, lại hỏi lần nữa.

"Thật sự ngài đã nhận lầm người rồi ạ!" Nghênh Hi mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt mà lạnh lùng.

"Thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ cô là... một người bạn." Anh ta nhướng lông mày lên, ánh mắt thông minh lanh lợi nhìn chăm chú vào gương mặt mộc mạc, đầy khô khan của cô nhân viên bán hàng trước mặt.

"Thực sự mà nói, nếu có thể... Tôi nghĩ rằng bất cứ người nào cũng đều cực kỳ mong muốn, có thể có được một người bạn có “thể diện” giống như ngài đây. Hạ mí mắt xuống, cô nói vẻ hèn mọn.

Diêu Gia Nãi lấy tờ tiền 1.000 đồng từ trong túi áo ra."Tôi nghĩ, có lẽ thật sự tôi đã nhận lầm người rồi."

Không chờ cô trả lời, anh ta giữ lại tờ hóa đơn sau đó mở cửa bước ra ngoài, ung dung bỏ đi.

※※※

Trung tâm thương mại Trung Sơn, phía trước cửa hàng chuyên bán đồ tinh xảo nổi tiếng có cửa di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. bằng thủy tinh được lau chùi sáng loáng đến soi rõ bóng người, đủ để có thể coi như một cái gương.

Lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ kính, hai mắt Nghênh Hi nhìn chăm chú, không phải vì ở trong tủ kính đề giá vài bộ trang phục cao cấp, sang trọng, mà là vì cửa sổ kính ấy có thể phản chiếu ngược lại hình ảnh dung nhan tiều tụy của cô.

Ngưng mắt nhìn người phụ nữ dung nhan tiều tụy, gầy như que củi lúc này, bất kể ai cũng không thể tin là một năm trước đây, cô là hoa hậu giảng đường đại học, nổi tiếng yêu kiều ngọt ngào thanh thuần.

Không trách Diêu Gia Nãi do dự như thế... cho dù là ai, chỉ sợ hoàn toàn không thể tin được người phụ nữ tiều tụy, trông rất bình thường này lại chính là cô, Thương Nghênh Hi.

Cơn gió lạnh tháng mười một xuyên qua vỉa hè của tòa cao ốc thổi tung mái tóc khô xơ của cô...

Ánh nắng tỏa rực rỡ trên vỉa hè, rọi vào trên cửa kính của chiếc xe ô tô, ánh sáng phản xạ lại hết sức chói mắt.

Nghênh Hi chuyển động ánh mắt khô khan, một luồng cảm giác kỳ quái đột nhiên níu chặt lấy trái tim cô...

Lần đầu tiên cô để ý đến chiếc xe có rèm che màu đen đỗ ở ngoài vỉa hè kia. Nó dừng từ ban nãy đến bây giờ, từ lúc cô bắt đầu đứng chỗ cửa kính của quầy hàng. Chiếc xe có rèm che màu đen dừng ở chỗ vạch vàng đã hơn 10 phút, nhưng cũng không có bất kỳ người nào mở cửa xuống xe.

Một luồng khí lạnh toát, cay đắng từ dưới chạy dọc suốt sống lưng của cô xông thẳng lên trên.

Cô có một cảm giác quái dị: “Mình đã bị theo dõi!”

Di chuyển tầm mắt, cô xoay người rời khỏi chiếc tủ kính, nhanh chóng bước đi trên vỉa hè.

"Xin chờ một chút!"

Tiếng của một người đàn ông gọi đuổi theo ngay sát sau lưng cô. Cô không dám dừng bước nhìn lại, ngược lại càng bước nhanh hơn.

"Chờ một chút! Thương Nghênh Hi ... "

Cô bỏ chạy, không hiểu sao cảm giác sợ hãi gắt gao làm trái tim cô như bị nhéo lại...

"Này!" Người đàn ông đuổi theo cô, thô lỗ túm lấy cánh tay của cô.

"Buông ra!"

"Em làm sao vậy? !"

"Buông ra, buông ra..." cô cố gắng vùng vẫy, lại hoảng sợ khi phát hiện cánh tay mình bị túm rất chặt.

Người đàn ông nắm cánh tay của cô, kéo đến chỗ góc tường, làm cô va mạnh vào bên cạnh chiếc cột xi măng của tòa cao ốc ...

"Nghênh Hi!" Người đàn ông cầm của hai vai của cô, kêu to.

Theo khe hở của mái tóc bị bay tán loạn, cô thở phì phò, rốt cục nhận ra người đang túm lấy cô là ai.

"Nghênh Hi? Em có khỏe không? Em có còn nhận được tôi không?" Gương mặt của Đinh tuấn tràn ngập quan tâm.

Ngỡ ngàng một lúc, Nghênh Hi mở to hai mắt, đứng lặng hồi lâu, nhìn trừng trừng về phía bên ngoài vỉa hè...

Chiếc xe có rèm che màu đen đã biến mất.

"Em ... vừa rồi em ở cửa hàng tiện lợi..." Cô không trả lời câu hỏi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Trời ạ! Hơn nửa năm qua em đã ở chỗ nào vậy?" Đinh Tuấn kích động chất vấn cô.

Tuy rằng nhận thấy Nghênh Hi đang cực kỳ bị xúc động, hiện tại dường như không thể trả lời được những câu hỏi trong lúc này, nhưng do hơn nửa năm qua đột nhiên bị mất tin tức của cô, nên thật sự anh rất sốt ruột !

Nghênh Hi lắc đầu không biết nói gì, cô không thể giải thích toàn bộ sự việc đã phát sinh đối với cô suốt hơn hai trăm ngày qua...

"Thực xin lỗi, lẽ ra tôi không nên làm em sợ." Đinh Tuấn thở dài một hơi, mềm mỏng nói."Ngay đây có một quán cà phê, chúng ta tới nơi đó ngồi nói chuyện một lát nhé?"

Một lát sau, Nghênh Hi đã trấn tĩnh trở lại, rốt cục cô cũng gật đầu, đồng ý đề nghị của Đinh Tuấn.

※※※

"Em đã thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi không nhận ra em."

Trong quán cà phê cực kỳ yên tĩnh, Nghênh Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nghía những gương mặt xa lạ của người qua đường, thậm chí cô có một ảo giác nơi này rất an toàn.

"Thực xin lỗi... Anh hỏi gì ạ? Vừa rồi nghe em chưa rõ lắm?" Như chợt bừng tỉnh, cô hỏi lại anh.

Rất lâu rồi không gặp nhau, thật kỳ lạ, đối với người học trưởng ở trường đại học vốn hay quan tâm đến mình từ trước đến nay, lại không hề có cảm giác xa lạ.

"Em thay đổi rất nhiều, anh gần như không nhận ra em nữa rồi." Đinh Tuấn khàn giọng nhắc lại, bàn tay vuốt ve trên đôi gò má tiều tụy của cô.