Sau khi rời khỏi quán trà, bất giácNghênh Hi gọi tắc xi đi đến cửa hàng áo cưới "Victoria" ở phía bắc đườngTrung Sơn . Xuống xe, cô đi đến trước sáng ngời của cửa hàng áo cưới, mở to đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn vào một bộ trang phục áo cưới bằng ren rất đẹp không có giá ở bên trong tủ kính.

Một tháng trước khi cô đi qua cửa hàng áo cưới này, bất ngờ phát hiện bộ váy cưới bằng ren màu hồng phấn này đang trưng bày ở tủ kính ngoài cửa. Sở dĩ bộ áo cưới này hấp dẫn ánh mắt của cô, không phải là bởi vì giá trị sang quý, mà bởi vì đối với Nghênh Hi nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Bộ váy cưới ren cực kỳ xa hoa này, vốn dĩ được thiết kế riêng cho cô để mặc trong buổi lễ đính hôn.

Lúc trước Hắc Diệu Tư vì muốn buổi nghi lễ đính hôn của bọn họ thật đặc biệt, nên đã cố ý mời nhà thiết kế danh tiếng từ thủ đô Paris của nước Pháp xa xôi đến lấy số đo của cô để về thiết kế, tiêu phí trên trăm phí vạn đồng cho bộ áo cưới làm thủ công này.

Nghênh Hi không rõ, vì sao bộ lễ phục này lại lưu lạc đến đầu đường

...

Chẳng qua, sau này chắc chắn nó đã tạo nên không ít hồi ức ngọt ngào cho các cô dâu mới?

Nghĩ tới đây, Nghênh Hi trở lại bình thường.

Tuy cô không có cơ hội, nhưng có cô gái nào đó sẽ hạnh phúc thêm khi may mắn được mặc nó vào người.

"Tiểu thư, quả thực cô rất tinh mắt! Cô có muốn thử chiếc áo này hay không ạ?" Nhân viên trong cửa hàng áo cưới nhìn thấy Nghênh Hi cứ nhìn chằm chằm vào tủ kính mãi phải đến 10 phút, cuối cùng đi ra chào hàng.

"Tôi..." Cô cố gắng bình tĩnh, gật gật đầu với nhân viên cửa hàng.

"Đây là một bộ áo cưới mà ông chủ của chúng tôi phải khó khăn lắm mua được đấy, chính tay của nhà thiết kế nổi danh của nước Pháp làm thủ công đấy! Bình thường chúng ta cũng không tùy tiện đưa người khác mặc thử đâu.Vì tôi thấy cô chăm chú ngắm nó rất lâu nên tôi nghĩ nhất định cô cực kỳ thích nó!" Lúc giúp Nghênh Hi mặc bộ áo cưới, cô nhân viên cửa hàng nói chuyện rất nhiệt tình.

"Cô dự định khi nào thì kết hôn ạ? Bộ áo cưới này tuy giá của nó không hề rẻ, nhưng kết hôn là chuyện cả đời, mặc bộ váy cưới hàng cao cấp này để chụp ảnh, tính toán một chút, kỳ thật cũng rất tuyệt vời!" Nhân viên cửa hàng cố gắng chào hàng.

"Tôi... Tôi không muốn kết hôn."

Nghênh Hi vừa nói dứt lời, tiếp đó, nhân viên cửa hàng liền ngây ra, không khí thoáng chút xấu hổ...

"Nhưng mà, tôi muốn mua bộ áo cưới này." Cô mở ví lấy tấm thẻ tín dụng bạch kim mà Hắc Diệu Tư bảo lão Trương đưa tới :"Có thể quét thẻ được không?" Cô hỏi.

Nhìn thấy thẻ tín dụng bạch kim, ánh mắt của nhân viên cửa hàng sáng lên, nhưng không đưa tay tiếp nhận chiêc thẻ: "Nhưng mà, bộ áo cưới này chúng tôi không bán."

"Xin cô đấy, thật sự tôi cực kỳ thích nó, cho dù là bao nhiêu tiền tôi đều có thể mua, thậm chí ... tôi bằng lòng trả giá gấp đôi để mua nó! Cô có thể giúp tôi hỏi ông chủ của cô được không?”

“Việc này…” Nhân viên cửa hàng có vẻ cực kỳ khó xử.

“Trước tiên tôi có thể giao tiền đặt cọc, cô chỉ cần hỏi giúp tôi là tốt rồi, đến lúc đó, nếu như ông chủ của cô không muốn bán cho tôi cũng không sao.”

“Vậy… Được rồi, tôi sẽ thử hỏi giúp cô một chút xem sao.” Nhìn thấy Nghênh Hi có thành ý như vậy, nhân viên cửa hàng cũng không tiện từ chối nữa.

“Cám ơn, cám ơn cô!” Nghênh Hi cảm kích nói.

Nhân viên cửa hàng cầm lấy chiếc thẻ tín dụng trên tay Nghênh Hi Tạp, quẹt số tiền đặt cọc gồm sáu con số, đồng thời yêu cầu Nghênh Hi ký xác nhận đồng ý vào hợp đồng ngay tại chỗ “Đồng ý nếu như đến lúc việc mua bán của hai bên không thành, chủ quán chỉ trả lại toàn bộ tiền đặt cọc, người mua không thể có bất kỳ ý kiến gì khác hoặc có yêu cầu nào khác, để tránh việc tranh chấp của hai bên trong tương lai.”

Sau khi rời khỏi cửa hàng áo cưới, Nghênh Hi không hề hối hận đối với việc đã trả mấy chục vạn đồng cho bộ lễ phục kia.

Cô biết Hắc Diệu Tư cho phép cô được sử dụng khoản tiền này. Mấy chục vạn trong mắt anh chỉ là một khoản rất nhỏ không đáng, nhưng đối với Nghênh Hi mà nói, bộ áo cưới kia có ý nghĩa rất quan trọng…

Nó đã từng tượng trưng cho toàn bộ tương lai và hạnh phúc của cô, nhưng bây giờ, cuộc sống của cô cũng chẳng thể xác định được…

Không xác định được tương lai, không xác định được quan hệ, không xác định được khi nào…

Anh sẽ mở miệng, yêu cầu cô rời khỏi cuộc sống của anh.

……………..

Đã năm ngày trôi qua, Hắc Diệu Tư không hề đến nhà trọ của Nghênh Hi.

Cô hỏi thăm lão Trương, lão Trương chỉ ấp úng nói với cô: “Gần đây Hắc tiên sinh bận nhiều việc.”

“Ông có số điện thoại gọi thẳng đến văn phòng của anh ấy không? Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ấy…” Cô ngỏ ý.

Lão Trương lắc đầu: “Thương tiểu thư, cô có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời thay cô tới Hắc tiên sinh.”

“Lão Trương, ông có biết tối nay anh ấy sẽ đến không?”

Lão Trương lắc đầu vẫn như cũ.

“Ông không biết hay là ông không thể nói?”

“Hắc tiên sinh không có dặn dò gì cả.” Ánh mắt lão Trương lóe ra, là người luôn luôn mau mồm mau miệng, đột nhiên lão trở nên cực kỳ kín miệng.

Nhìn lão Trương, Nghênh Hi hỏi lão: “Lão Trương, có phải ông có chuyện gì giấu tôi hay không?”

“Không, không có mà!”

Cô nhìn lão, mãi đến khi lão Trương phát xấu hổ: “Thương tiểu thư, hay là tôi sẽ đưa cô đến công ty của Hắc tiên sinh, cô có việc gì, tự mình hãy đến hỏi Hắc tiên sinh sẽ tốt hơn.” Rốt cuộc lão nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên.

Nghênh Hi trầm mặc nghe theo sự sắp xếp của lão Trương, ngồi lên xe đến công ty của Hắc Diệu Tư.

Cô cũng không muốn làm khó xử người đàn ông hiền lành này. Bởi vậy cô cũng không hỏi lão Trương nhiều nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô muốn chủ động đi gặp Hắc Diệu Tư.

Tuy nhiên trong lòng cô mơ hồ có dự cảm…

Sau khi lão Trương đưa cô đến công ty, cô bị bảo vệ của công ty giữ lại ở lầu một.

Một mình lão Trương đi ra bên ngoài tòa nhà lớn, thần thần bí bí dùng di động gọi điện thoại.

“Hắc tiên sinh, Nghênh Hi tiểu thư đang ở dưới lầu một của công ty, cô ấy có thể đi lên gặp ngài không?” Tuy đã cố sức nói nhỏ, nhưng giọng nói rất nặng của lão Trương, Nghênh Hi vẫn nghe thấy toàn bộ nội dung nói chuyện của lão.

Hóa ra, lão Trương có số điện thoại riêng của Hắc Diệu Tư bên mình. Đột nhiên Nghênh Hi nhớ ra, ngày cô vừa mới chuyển vào nhà trọ, lão Trương cũng từng gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư.

Rõ ràng là lão Trương có số điện thoại, nhưng lão lại không nói cho Nghênh Hi biết, chỉ có một nguyên nhân… ông chủ của lão không đồng ý để cho cô biết.

Đương nhiên Nghênh Hi sẽ không trách lão Trương. Cô hiểu rất rõ, trong suốt khoảng thời gian sống cùng Hắc Diệu Tư cho tới nay, bản thân cô luôn luôn sắm vai là một nhân vật bị động. Chỉ có một việc… Cô chờ anh mở miệng.

“Thương tiểu thư, cô có thể đi lên rồi.” Lão Trương đi hỏi ý kiến xong, cười hì hì báo cho Nghênh Hi biết.

Cô mỉm cười, điềm nhiên như không có việc gì, cám ơn lão Trương.

“Thương tiểu thư.” Nghênh Hi vừa đi đến trước thang máy, lão Trương đã gọi giật lại rồi nói với cô: “Tôi chờ cô ở dưới lầu nhé, chờ một chút, cô phải nhớ tới tìm tôi đấy, tôi sẽ lại đưa trở về nhà.” Xem ra lão có chút khẩn trương.

“Tôi đã nhớ rồi.” Cô cười híp lại lời dặn dò của lão.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô do dự một giây đồng hồ, rốt cuộc ấn vào nút có ghi số của tầng cao nhất.