Ta Đình vô cùng tức giận nhìn nàng, thật muốn bóp chết nàng ngay tức khác, Dương Khánh Vân lại mắc kệ ánh mắt giết người của hắn, lại cần thận lau sạch mổ hội cho hắn từ trán xuống cổ.

“Vương gia, người còn tức giận mặt sung huyết lên cả rồi.” Dương Khánh Vân cố tình trêu hắn, Tạ Đình không thể làm gì nàng hẳn quyết định nhắm mắt không nhìn nữ nhân này nữa.

Dương Khánh Vân lại nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất nói: “Người còn không mau đi kêu người nấu cháo, phải rồi, tiện thể sắc thuốc giảm đau cho hắn.

“Thuốc, thuốc giảm đau, vương phi, thuộc hạ không biết.” Trịnh Lâm lở ngớ nói, nếu có thuốc giảm đau hắn đã đưa cho vương gia uống lâu rồi đâu phải để vương gia chịu khổ.

“Bình thường hàn đầu các người không cho hắn uống thuốc sao?” Dương Khánh Vân kinh ngạc hỏi, nhìn bộ dạng này của hắn chắc chắn thường xuyên bị đau nhức.

“Không, không có.” Bình thường vương gia bị đầu cũng chỉ là cố chịu không hề uống thuốc, bởi vì ba năm nay vương gia uống thuốc nhiều rồi cũng không có tiến triển gì.

Dương Khánh Vân nhíu mày một cái rồi đứng dậy đi đến thư án viết viết mấy dòng nói: “Người theo tờ giấy này bốc thuốc rồi sắc cho hắn.”

“Vương phi, đây là?” Trịnh Lâm nghi hoặc hỏi.

“Chính là thuốc giảm đau, mau đi đi.” Dương Khánh Vẫn không khỏi thúc giục, thuốc trị độc nàng không biết nhưng giảm đau thì nàng rất rành.

Trình Lâm cầm tờ giấy khẽ liếc người trong góc một cái mới đi ra ngoài.

Trốn ở một góc Đường Huy không khỏi tìm tòi nghiên cửu Dương Khánh Vân, nữ nhân này là thật lòng hay giả tình giả ý? Nếu là thật lòng thì không nói nhưng nếu nàng giả tình giả ý hắn nhất định sẽ không để nàng sống.

Sư huynh từng bị nữ nhân phản bội nếu còn thêm một người huynh ấy làm sao chịu được.

Hắn lựa cơ hội nàng không đề ý lách mình đi ra ngoài.

Trịnh Lâm vẫn chưa đi mà ở bên ngoài chờ Đường Huy ra, hắn không xác định được mấy thuốc trong đây là thuốc gì có độc hay không, phải để Đường

Huy xem Chốc lát Đường Huy cũng ra tới, hắn nhìn Trịnh Lâm nói: “Đưa tờ giấy ta xem

Trịnh Lâm đưa tờ giấy cho hắn Đường Huy đọc xong kinh ngạc không thôi, phương thuốc này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong đây chỉ có năm loại thuốc hai loại thuốc có công dụng giảm đau ba loại thuốc bổ thân, điều hắn kinh ngạc là năm loại thuốc này không có tương quan với nhau, lại có thể phối hợp với nhau sao?

Trịnh Lâm nhìn vẻ mặt của Đường Huy hỏi: “Thế nào rồi, phương thuốc không có vấn đề gì chứ?”

“Không có nhưng mà cứ phải kiểm tra cho chắc, người đi bốc mấy loại thuốc này ta sẽ sắc rồi kiểm tra lại.

Không thể nghi ngờ hắn chưa hoàn toàn tin vào phương thuốc này.

Dương Khánh Vân ở bên cạnh chăm sóc cho Ta Đình, suốt quá trình hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thân không thể lên tiếng, lại có chút hưởng thụ, có điều hắn vẫn có chút ghét bỏ nữ nhân chạm vào mình nhưng không thể không thừa nhận bàn tay của nàng dịu dàng, nhẹ nhàng, chăm sóc cho hắn rất tốt, hắn vốn dĩ muốn hất tay nàng ra rồi nhưng không hiểu sao lại không thể động thủ, có thể một phần vì cánh tay còn chưa thể nhúc nhích, hai người cứ như vậy cho đến khi Trịnh Lâm mang cháo vào.

Dương Khánh Vân nhìn bát cháo nóng hồi hồi còn bốc khỏi lại nhìn Tạ Đình nói: “Vương gia, mau dậy ăn chảo”

Hắn không có động tĩnh gì đôi mắt vẫn nhắm chặt không chịu mở ra, cũng không thèm đáp lời nàng.

Dương Khánh Vân đã từng gặp nhiều bệnh nhân cứng đầu rồi, lẽ nào lại không trị được nam nhân này

Nàng như có như không ghé vào tại hắn nói: “Vương gia, nếu người không tỉnh dậy ăn, ta sẽ miệng đối miệng bón người ăn đấy, lẽ nào người thích thế sao?” Nam nhân nào đó nghe được lời này đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt không giấu sát khí, lạnh giọng nói: “Cút cho bồn vương, Trịnh Lâm, ném nàng ra ngoài.

Trịnh Lâm nghe lệnh của vương gia nhà mình lại nhìn Dương Khánh Vân tiến thoái lưỡng nan, lúc này Dương Khánh Vân lại như có như không nói: “Ai da, vương gia thẹn quá hóa giận muốn đuổi ta sao, người cháo là được, đến, ta đỡ người lên không muốn ta miệng đối miệng thì thôi tự mình ăn

Dương Khánh Vân muốn nâng Tạ Đình lên hàn lại càng thêm lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào người buồn vương

Hàn chán ghét nữ nhân động chạm “Vương gia tính khí thật lớn.” Dương Khánh Vân chi bằng quơ nói, nàng mới không sợ hắn, nam nhân này yếu còn cố tỏ vẻ.

Thấy nữ nhân này vẫn một bộ dạng dương dương tự đắc Tạ Định hết kiên nhẫn nói: “Trịnh Lâm, bồn vương nói người không nghe thấy sao, đừng để bồn vương nhìn thấy nàng “Vâng, vương gia.

Lần này Trịnh Lâm không dám cãi loi.

Hắn khó xử nhìn Dương Khánh Vân nói: “Vương phi, người mau đi thôi, vương gia…”

Dương Khánh Vân mới không thèm để ý nàng lại nghiêm túc nhìn nam nhân trên giường nói: “Vương gia, người ăn cháo cùng uống thuốc xong ta liền đi nếu không có chết ta cũng ở lại đây, dù Trịnh Lâm có kể dao lên cổ ta vẫn cứ ở đây.

Cũng không biết là do bệnh nghề nghiệp hay là do trong lòng nàng dấy lên quan tâm nam nhân này mà nàng muốn tận mắt thấy hắn ăn uống xong mới an tâm.

Tạ Đình đăm chiêu nhìn nàng, nữ nhân này cũng thật cầm lấy chén cháo lên nhưng vừa đưa tay ra tay lại ngoan cường, hắn không nổi giận với nàng nữa lại có chút run rầy, Dương Khánh Vân thấy vậy lại đỡ chén cháo từ tay hắn nói: “Vương gia, vẫn là để thiếp thân phục vụ người đi

Nam nhân này nếu không nói vậy sợ là hàn không ăn đi, nàng lại múc một thìa cháo thổi sơ sơ một chút mới đưa tới bên miệng hắn.

Tạ Đình vốn ghét người khác đút cho mình những nhìn bộ dạng ôn nhu của nàng hắn không tự chủ được hé miệng ra ăn, cứ vậy nàng đút hắn ăn qua nửa khắc cũng ăn xong chén cháo.

Trịnh Lâm đứng một bên kinh ngạc không thôi, vương phi chỉ nói mấy câu vương gia đã ngoan ngoãn ăn rồi sao? Từ khi nào vương gia chịu nghe lời như vậy, hắn thật sự khó nghĩ.

Dương Khánh Vân để lại chén không vào khay lại hỏi: “Thuốc sắc xong chưa?”

“Tính canh giờ hẳn là đã xong” Trịnh Lâm trả lời.

“Vậy mang lên đây đi.” Dương Khánh Vân phân phố lại nghe nam nhân bên trên giường nói: “Bồn vương không uống thuốc, không cần mang Dương Khánh Vân nhíu mày nhìn hắn nói: Uống thuốc mới hết đau người không thể không uống Trịnh Lâm, mang lên đây cho ta.

“Bồn vương nói không cần” Tạ Đình vẫn kiên quyết “Vương gia, người cũng không phải hải từ ba tuổi, lẽ nào người là sợ đẳng mới không uống thuốc?” Dương Khánh Vân đầy ý tứ hỏi hắn, nam nhân đúng là trẻ con.

“Bổn vương làm sao có thể sợ đẳng.” Tạ Đình khinh thường nói.

“Vậy sao, vậy để thiếp thân xem vương gia uống thế nào.” Dương Khánh Vân trong giọng có vài phần thách thức.

“Người” Tạ Đình nghiến răng ken két.

Dương Khánh Vân lại chỉ nghênh mặt cười đắc ý nhìn Tạ Đình.

Trịnh Lâm vốn tính ra sau hậu viện xem Đường Huy sắc thuốc xong chưa lại thấy hắn trong trang phục của hạ nhân mang thuốc vào.

Trịnh Lâm kinh ngạc nhìn Đường Huy đang đi tới, hắn lại đi đến bên giường Tạ Đình dâng chén thuốc lên nói: “Vương gia, thuốc của người.”

Tạ Đình khẽ liếc mắt nhìn Đường Huy một cái không cầm, trong mắt hiện rõ vẻ lưỡng lự, Dương Khánh Vân lại thở dài nói: “Có người sợ đẳng nên không muốn uống, nếu vậy thì Trịnh Lâm người xuống phòng bếp lấy ít mức hoa quả lên đây

Tạ Đình nghe vậy gần xanh nổi đầy mặt, gầm giọng nói: “Đưa bổn vương.”