Ánh mắt của cô ta vô cùng đắc ý, tựa như đang dẫm Mạn Nhu dước chân.

"Vũ nói không sai, bắt đầu từ ngày mai, tất cả hành động của mọi người đều phải nghe theo sắp xếp của tổ ghi hình, không được xảy ra bất cứ chuyện gì không vui. Mục đích chủ yếu của lần ghi hình này là giúp Vũ bộc lộ tài năng. Mạn Nhu, cô hiểu chưa?"

Hàm ý ở đây rõ ràng là nâng đỡ Dương Vũ, Mạn Nhu chẳng qua chỉ là một quân cờ.

Dương Vũ ồ lên một tiếng, dựa vào ghế nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là nghệ sĩ tiềm lực nhất công ty."

Mạn Nhu lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Tôi không hiểu."

Nàng trực tiếp nói ra ba chữ kia.

"Mạn Nhu!"

Lạc Phong lớn tiếng hét to, Mạn Nhu cũng đã đứng dậy: "Tôi không nghĩ tôi cần phải nghe gì nữa, chuyến đi này cũng chẳng phải điều tôi muốn. Chuyện này anh biết rõ hơn tôi. Bây giờ muốn tôi vô điều kiện mở đường cho cô ta, các anh đang nằm mơ sao?"

Lời nói không nặng không nhẹ của Mạn Nhu vang quanh phòng họp. Tất cả mọi người đều bị khí thế của nàng làm cho khiếp sợ.

"Cô nói với Lạc Phong như vậy là có ý gì?" Dưới tình thế cấp bách Dương Vũ cũng quên chú ý tới xưng hô với Lạc Phong.

"Tôi rời khỏi, chính cô tự quay."

Mạn Nhu làm bộ phải đi, Lạc Phong vội vàng tiến tới ngăn nàng lại: "Cô có gì bất mãn chúng ta có thể từ từ nói chuyện, không cần phải làm ầm lên như thế."

"Làm theo ý của anh, rồi dễ dàng bị bắt nạt như vậy sao? Nước bẩn gì cũng đều giội trên người tôi, bây giờ lại phô trương lợi dụng tôi như vậy, các anh đã từng nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa? Lạc Phong, tôi đã không còn là Mạn Nhu trước kia, anh đừng hy vọng tôi đối với anh nói gì nghe nấy. Tôi nói cho anh biết, tôi không làm. Cô ta là nữ chính để cho cô ta tự quay đi, cho dù cả thế giới này đều xoay xung quanh cô ta thì Mạn Nhu tôi cũng sẽ không."

Chị Hy dùng sức nắm chặt tay, đây mới là bộ dạng thật sự của Mạn Nhu.

Tiêu Dĩnh ở bên cạnh xem mà cảm thấy choáng váng, Dương Vũ chỉ biết làm nũng dựa vào sự chiều chuộng của Lạc Phong. Mạn Nhu quả thật là xinh đẹp xuất sắc rồi, mỗi câu nàng nói đều khiến bọn họ không thể phản bác lại.

"Để chúng tôi cùng xuất hiện đối với mọi người đều vô cùng có lợi. Trong lòng mọi người đều biết anh muốn nâng cô ta, anh cứ tự nhiên, tôi không liên quan."

"Cô!" Dương Vũ tức giận dậm chân, trừng mắt nhìn chằm chằm Mạn Nhu, hết lần này tới lần khác ở trước mặt nhiều người như vậy cô ta không thể làm gì Mạn Nhu.

Tình cảnh hoàn toàn bị Mạn Nhu khống chế trong tay.

Vẻ mặt Mạn Nhu lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, từng chữ nàng nói đều giống như con dao sắc bén, người phụ nữ này đã không còn là người vì anh ta mà làm tất cả mọi chuyện.

Trong lòng Lạc Phong có cảm giác mất mát.

"Được rồi. Cô có yêu cầu gì cứ việc nói ra, lần ghi hình này tôi đã sắp xếp xong, để cô làm chủ."

"Lạc Phong." Dương Vũ run rẩy kéo tay anh ta.

Nhưng Lạc Phong trực tiếp đẩy cô ta ra, nhìn tất cả mọi người trong phòng họp: "Nếu không có ý kiến gì nữa thì cuộc họp sẽ kết thúc ở đây."

Sau khi anh ta nói xong câu đó, Mạn Nhu cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng họp, để lại cho Lạc Phong một bóng lưng mà anh ta không thể nào giữ được nữa. Giờ phút này cuối cùng anh ta cũng nhận ra Mạn Nhu đã hoàn toàn thay đổi.

Nàng không chỉ không nghe theo sự sắp xếp của anh, hơn nữa còn khiến cho mọi người không thể hiểu nổi.

Mọi người rời đi, Dương Vũ ngồi trên ghế tức giận: "Anh đã hối hận rồi sao? Đừng cho là tôi không biết anh đang nghĩ cái gì, luôn mồm nói tất cả vì tôi nhưng rõ ràng anh vẫn không quên được Mạn Nhu. Trong lòng anh còn có tôi không?"

"Câm miệng!"

Lạc Phong bị cô ta làm cho đau đầu, anh ta mạnh tay ném lịch quay lên bàn: "Nếu lần ghi hình này không thành công, em vĩnh viên không bao giờ được làm diễn viên. Đến lúc đó, đừng có tới khóc lóc trước mặt tôi."

Đây là lần đầu tiên Lạc Phong tức giận với Dương Vũ.

"Lạc Phong, anh thật sự thay đổi rồi. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy." Cô ta che miệng khóc sướt mướt trong vô cùng đáng thương.