Cái gì? ! Anh ta muốn hôn cô?
Như vậy sao được, đây chính là nụ hôn đầu của cô cũng. . . . . . Ngô. . . . . .
Không còn kịp rồi, người đàn ông hư hỏng này. . . . . .
Đôi môi đầy đặn mềm mại bị nụ hôn của anh che lại, hai tay của cô muốn đem người đàn ông hung hăn này đẩy ra, như đã đoán truóc, anh đã sớm ngờ tới cô sẽ làm như vậy, nhanh chóng bắt lấy tay cô ra sau lưng, làm cho ngực cô phập phồng dính sát vào lồng ngực rộng rãi của anh.
Tư thế như vậy quá thân mật, khiến đầu óc cô trở thành chân không, cái gì cũng không nghĩ được, ngay cả tứ chi cũng giống như bị cột chặt không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác mặc anh hôn.
Trần nhà giống như đang quay vòng, xoay chuyển đầu cô đến choáng váng, mắt cô không tự chủ nheo lại, chìm đắm trong kĩ thuật hôn cao siêu của anh.
Anh ta, chính là bạch mã hoàng tử mà cô thường gặp trong mơ sao? Hoàng tử của cô cũng ôn nhu hôn cô, quyến luyến cô như thế, tựa như cô là sinh mênh của anh ta, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.
Phải không? Là anh ta sao?
Coi như là anh ta thì cũng tốt lắm, bởi vì anh ta hôn cô có cảm giác quá mỹ hảo, làm cô không muốn rời đi cái này tựa như trong những giấc mơ.
"Tốt lắm." Không biết qua bao lâu, anh tự tay vỗ vỗ mặt của cô.
Kathi Nhã bỗng dưng mở mắt ra, từ trong mông tỉnh lại, trước mắt là người đàn ông không phải là bạch mã hoàng tử của cô, mà là ác ma của cuộc đời cô.
Nhìn đi, giờ phút này hắn ta cười đến tà ác cở nào a! Cùng với bạch mã hoàng tử kém xa đến vạn dặm.
"Như thế nào? Rất tuyệt đi! Nhìn cô bị tôi hôn liền quên mình là người nào."
Đúng vậy a, thiếu chút nữa liền thật quên mình là người nào.
Ở trong mắt của anh ta, cô là tên ăn mày nhỏ, coi như anh ta cưới cô rồi, cô vẫn chỉ là một đứa ăn mày mà thôi.
"Cũng không tệ lắm nữa." Kathi Nhã nháy mắt mấy cái, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần đem thân thể anh đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này mới hậu tri hậu giác hồng thành một mảnh, liên tục không ngừng kéo chăn, nàng vùi đầu vào trong chăn, "Đầu của tôi thật rất choáng, tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài."
Giọng nói của cô như ra lệnh một cách tự nhiên, cô vẫn chưa phát hiện ra điều này đã chọc giận anh.
"Tôi có muốn ra ngoài không, không phải là do cô quyết định."
Phiền người chết đi được!"Tôi đã nói với anh . . . . . ."
"Gọi tôi cái gì?" Phạm Tích đi về hướng cô, đem cô vây ở giường giữa lồng ngực của anh, "Cô ra lệnh cho người khác thuận miệng như vậy sao!"
Kathi Nhã hơi giận, "Tôi nào có. . . . . . Tôi chỉ là thật sự rất không thoải mái. . . . . ."
Nếu như có thể, cô muốn một cước đá văng tên này ra khỏi phòng.
Nghe vậy, một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên trán của cô, "Nóng rần lên? Mặt của cô đỏ lên rồi kìa, có muốn gặp bác sĩ hay không?"
Cô nóng rần lên?
Đúng vậy a, nóng rần lên, toàn thân của cô đều nóng rần lên, hơn nữa hết sức nóng, tốt nhất đem tay anh ta phỏng, sau đó phỏng luôn tim của anh ta, phổi của anh ta, lục phủ ngũ tạng của anh ta đi.
Bởi vì mặt cô đỏ bất thường như thế này đều là do anh ta làm hại, có thù liền trả thù, cho bỏng chết anh ta đi.