Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 98: Anh có thể ngừng dụ hoặc em như thế không?

"Công việc của chị chính là như vậy, người ta cũng không phải cố ý chọn thời gian bác sĩ làm việc mà bị bệnh, hoàn toàn không có quy luật gì hết. Thành thói quen rồi thì cũng không có cảm giác gì mấy đâu." Tần Dĩ Duyệt nhìn lên bụng có chút nhô của cô, hỏi: "Em hiện tại làm kiểm tra là do bác sĩ riêng làm hay sao?"

"Có bác sĩ riêng chuyên môn."

"Vậy thì tốt. Chị ở trên đường còn muốn đề cử cho em một người bạn làm bên khoa phụ sản, để cho cô ấy chăm sóc em."

"Có thể mà. Người chị dâu đề cử, em sẽ rất yên tâm."

"Cô ấy là một cô gái rất tỉ mỉ. Làm việc nghiêm túc tận tụy với công việc. Có cơ hội để cho hai người làm quen nhau một chút."

"Chị sắp xếp tốt là được." Hạ Vân Sách cười nói, "Váy cưới và lễ phục phụ dâu em đã để cho người đưa tới. Đều đặt ở phòng thay quần áo, đi xem một chút đi."

Tần Dĩ Duyệt âm thầm chắc lưỡi hít hà, "Thế giới của thổ hào thật để cho người  khác vừa hâm mộ vừa ghen tị nha. Cô em chồng. Để cho chị ôm một cái bắp đùi, cọ cọ chút khí của thổ hào nào."

Hạ Vân Sách bị cô chọc cười, "Chị dâu, chị đã sớm bước vào vòng thổ hào rồi mà?"

"Chị thật đúng là một chút cảm giác cũng không có. Cùng cuộc sống trước kia của chị không có khác nhau gì hết, khả năng chị không có tự mình cảm nhận được."

"Không gia nhập cũng tốt. Cái vòng này rất loạn, loạn thất bát tao cái gì chuyện cũng có thể phát sinh. Anh hai cũng là vì bảo vệ chị, nên cũng không có đem chị mang tới trong cái vòng  luẩn quẩn này đó."

" Cũng đúng. Lấy tính khí hung dữ của chị, đoán chừng không thể nhẫn nhịn xong."

Hạ Vân Sách cười đáp một tiếng, đẩy cửa phòng thay quần áo.

Bên trong xếp hai hàng mẫu lễ phục. Hàng thứ nhất đều là váy cưới, phía sau một hàng kia chính là lễ phục của phụ dâu.

Những thứ lễ phục đó nhìn một cái liền biết giá trị không nhỏ, tùy tiện cầm một món đi ra ngoài cũng sẽ là thu nhập cả năm của một gia đình bình thường đấy.

"Váy cưới của em là cái nào?"

"Cái thứ nhất."

Tần Dĩ Duyệt đi tới nhìn món đồ từ rayon - lụa nhân tạo chế thành váy cưới.

Vật liệu vô cùng mềm mại thoải mái. Từ ngực trở xuống thì bồng bồng, có thể che lại cái bụng nhô lên.

"Bộ lễ phục này rất thích hợp vơi em đó."

"Em cũng nghĩ như vậy." Hạ Vân Sách không chú tâm sờ lên lễ phục đó, ánh mắt thế nhưng không có bao nhiêu ánh sáng.

Tần Dĩ Duyệt biết cô lo âu, nói: "Thật ra thì bất luận em và Mạc Mộ Trầm là bởi vì cái gì mà kết hôn, chỉ cần sau khi cưới kinh doanh thật tốt, sau khi cưới cuộc sống sẽ rất tốt thôi, hơn nữa em rất may mắn. Gả cho một người đàn ông em yêu sâu đậm, chỉ một điểm này so với rất nhiều người cũng đã giỏi hơn rồi."

"Chị thì soa? Chị và anh hai em bắt đầu cũng không phải là bởi vì tình yêu, chị đã từng oán hận bao giờ chưa?"

"Cho nên mới nói em so với chị may mắn hơn. Chị thường xuyên suy nghĩ, nếu như chị và anh hai em là vì tình yêu mà kết hôn, vậy lúc đêm trước hôn lễ chị nhất định sẽ rất hưng phấn, hơn nữa rất mong đợi hôn lễ này. Mọi công việc trong hôn lễ cũng sẽ hứng thú bừng bừng tự tay chuẩn bị, đem mỗi một chi tiết làm cho tốt nhất, không để cho sau này lại tiếc nuối." Tần Dĩ Duyệt vừa nói vừa le lưỡi một cái, "Lá gan của chị thật là to, ở ngay trước mặt em nói xấu hôn nhân với anh hai em là không mĩ mãn haha."

"Chị dâu, chị sẽ hạnh phúc thôi, anh hai sẽ không có lỗi với chị đâu."

Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc nhìn Hạ Vân Sách, không biết tại sao cô phải nói lời như vậy, nhưng cô vẫn là nở nụ cười sáng lạng đáp trả.

**

Hai người Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Vân Sách thử lễ phục, cùng nhau trò chuyện một chút về công việc trong buổi hôn lễ.

Đến chạng vạng tối rồi, cô lại cùng Hạ Vân Sách xuống lầu, ở trong khu nhà nhỏ tản bộ.

Cho đến khi cùng cô ấy ăn cơm tối xong, mới rời đi.

Lúc một mình đi ra, đã thấy xe Hạ Kiều Yến dừng lại ở trước mặt.

Hạ Kiều Yến dựa lưng vào thân xe gọi điện thoại.

Trong nháy mắt Tần Dĩ Duyệt thấy Hạ Kiều Yến, mắt sáng rực lên, tâm tình tươi đẹp đến không thể nghi ngờ.

Cô chờ Hạ Kiều Yến để điện thoại xuống, mới ôm lấy cánh tay anh, vui vẻ nói: "Thổ hào, anh tới đón em sao?"

" Ừ. Lên xe đi." Hạ Kiều Yến vừa nói, xoay người mở cửa ghế phó lái cho cô.

Tần Dĩ Duyệt ngồi vào bên trong xe, hai mắt lấp lánh ánh sáng nói: "Tiểu An nhất định hâm mộ ghen tị em chết mất, có anh làm chồng, còn có Mạc Mộ Trầm là chồng của em chồng em. Hai đại soái ca nổi danh Tần thành đều ở bên người em lắc lư, làm cho đám em gái kia hận em hết sức."

Hạ Kiều Yến buồn cười nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, "Dùng bộ dáng này của em với anh đẹp trai, thì mấy trăm anh đẹp trai ở bên cạnh em cũng vô ích thôi."

"Thưởng thức là được rồi. Vì các mục đích khác, vẫn là để cho những thứ  em gái nhỏ kia yy đi."

"Vợ à, em như vậy có bao nhiêu không thích hợp đó."

Tần Dĩ Duyệt nhìn xéo anh một cái, "Thổ hào, anh muốn làm gì? Sắc dụ em chắc? Em là người vô cùng có tiết tháo, kiên quyết không bị sắc đẹp mê hoặc đâu."

Hạ Kiều Yến nhướng mày, đôi mắt đen láy nhìn hướng cô, "Phải không đó? Vậy chúng ta đi ngâm suối nước nóng."

Tần Dĩ Duyệt: "..."

**

Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới Hạ Kiều Yến nói là sự thật.

Cả người ngổn ngang trong gió trợn mắt nhìn suối nước nóng trước mặt, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Hiện tại nơi cô đang đứng chính là làng du lịch chế tạo trọng điểm ở Tần thành của phú hào.

Đặc điểm lớn nhất của làng du dịch này là có các loại các dạng suối nước nóng lớn nhỏ bên trong.

Các biệt thự này đều được xây dựng theo suối nước nóng.

Ngoài hồ suối nước nóng bên ngoài, suối nước nóng bên trong nhà tất cả đều là tư nhân.

Giống như cái suối nước nóng trước mắt cô đây, nó chỉ mở đối với Hạ Kiều Yến, trừ Hạ Kiều Yến ra sẽ không nhận bất kỳ vị khách nào khác.

Hạ Kiều Yến ở trên lầu đổi cả người thành áo choàng tắm, chân bước ung dung, bình thản đi xuống.

Tần Dĩ Duyệt nghe được tiếng động nên quay đầu lại, thiếu chút nữa chảy máu mũi.

Áo choàng tắm mày trắng đó đem cả người anh bọc lại, cơ thể thon dài hoàn toàn phác họa ra ngoài.

Bình thường lúc anh mặc âu phục, chỉ để cho người khác cảm thấy tinh giản*, giỏi giang, anh đối đáp hằng năm đã không có biểu tình gì, từ đó để lộ ra một cổ khí tức cấm dục.

*Tinh giản: tinh anh, đơn giản

Lúc này, anh cỡi quần áo ra, tóc cũng để xuống, cả người so với bình thường sinh động hơn rất nhiều.

Tần Dĩ Duyệt nhìn anh từng bước từng bước hướng cô đi tới, không khỏi nuốt nước miếng một cái, đặc biệt kinh sợ lui về phía sau mấy bước, nói: "Cái đó, thổ hào, em định lực không đủ. Anh có thể đừng kích thích em như vậy có được không?"

"Cùng nhau tắm thì có làm sao? Chúng ta cũng là vợ chồng mà." Hạ Kiều Yến hơi híp mắt, cười nói.

Tần Dĩ Duyệt cũng không thể nói là, cô sợ rằng cô không khống chế được mình, một cái xông lên đem anh đẩy ngã.

Cô ho khan hai tiếng, cố làm vẻ thẹn thùng nói: "Người ta xấu hổ."

Khuôn mặt cô là một hồi bộ dạng thẹn thùng, ở dưới ánh đèn nhạt màu toát ra linh động dị thường, hung hãn đâm vào trong mắt Hạ Kiều Yến.

Hạ Kiều Yến hừ nói: "Lúc nhìn thi thể trần truồng, sao em lại không thẹn thùng chứ?"

Tần Dĩ Duyệt lặng lẽ liếc mắt, "Không vạch trần chân tướng, chúng ta còn có thể là bạn tốt."

Hạ Kiều Yến trong mắt lóe lên một tia đùa đùa dai.

Bỗng dưng đem áo choàng tắm màu trắng cởi ra, lộ ra một hẹp kẽ hở mê người, rất có mị lực.

Anh nở nụ cười tà khí, hướng Tần Dĩ Duyệt đi tới.

Tần Dĩ Duyệt đặc biệt kinh sợ vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn thân thể phơi bày của anh.

Lỗ tai dựng thẳng, bắt lấy tiếng động rất nhỏ xung quanh.

Tiếng bước chân trầm ổn, khí tức đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái khí chỉ riêng anh, da thịt ấm áp lại mềm dẻo...

Vừa nghĩ tới, bọn họ chỉ một chút nữa thôi sẽ có thể có những hình ảnh thân mật, cả cơ thể cô cũng không khỏi run rẩy.

Hạ Kiều Yến vốn là muốn ôm cô ngốc ở trước mắt, sau đó đem cô ném vào suối nước nóng.