Dương Nhã Vi bị hai người nói trêu chọc nở nụ cười, lấy ra một hộp quà đưa cho Tần Dĩ Duyệt, "Đây là lễ vật của tớ. Chúc bách niên tốt hợp, sớm sinh quý tử cái gì đấy, dù sao may mắn mà nói chính là cậu não bổ. Nên tớ sẽ không nói mấy lời đó đâu."

Tần Dĩ Duyệt nhận lễ vật, cười nói: "Người đến là được rồi. Giờ gửi quà, lần sau có muốn gửi thêm không?"

"Lần sau gửi sẽ hù chết cậu đấy." Dương Nhã Vi cũng cười nói.

"Chị Tần. Đây là của lễ vật của em. Chị nhất định phải thích đó." Tiểu An từ trong túi lấy ra lễ vật, đặt trên phần lễ vật của Dương Nhã Vi.

"Nhìn đóng gói đã cảm thấy lễ vật không lớn."

"Đừng trông mặt mà bắt hình dong, em phí hết cả đống tiền mới tìm được đấy." Tiểu An bất mãn nói.

Tần Dĩ Duyệt đặt xuống hai phần lễ vật. tay ôm lấy hai người, "Cảm ơn hai vị mỹ nữ, trước hết để cho tớ ôm một chút nào."

" Ra vẻ. Người ta là có tiết tháo nha."

"Tiết tháo là cái gì? Có thể ăn sao?"

Ba người cười toe toét mà đùa giỡn trong chốc lát.

Tiểu An đi đến bên máy đun nước kế cửa sổ. Tùy ý ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ, "Oa, người phụ nữ đó thật xinh đẹp."

"Ở đâu?"

Tần Dĩ Duyệt cùng Dương Nhã Vi cũng tò mò mà đi tới.

Tiểu An chỉ vào ngoài cửa sổ. Vẻ mặt hâm mộ nói: "Chỗ hồ nước đó, cô ấy thật là đẹp, chắc là tiểu thư danh môn chân chính. Khí chất thật là xuất chúng."

Tần Dĩ Duyệt nhìn theo hướng Tiểu An chỉ, nhìn đi ra ngoài.

Đó là một người phụ nữ mặc một bộ váy màu trắng, áo khoác lông hồng nhạt.

Cô ta tóc dài xõa vai, khăn choàng dài, cùng một cái mũ cũng màu với áo khoác ngoài.

Đứng bên cạnh hồ nước, lại để cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Ngũ quan rất ôn nhu. Mang theo cảm giác của người vô tội ngây thơ, là cái loại người mà bất cứ người đàn ông cùng người phụ nữ nào vừa nhìn thấy liền rất muốn bảo vệ.

Trên mặt cô ta có chút tái nhợt, yếu ớt, đem cái loại cảm giác này tô đậm, càng thêm dày đặc.

Cô gái đó như là cảm thấy Tần Dĩ Duyệt các cô đang nhìn, xoay đầu lại hướng các cô phất phất tay, dùng khẩu hình miệng nói "Chào mọi người.".

"Ah ah ah, em thật sự muốn lớn lên giống như cô ấy."

Tần Dĩ Duyệt liếc nhìn cô nhóc, "Phẩu thuật thẩm mỹ đi."

"Người ta không cần nha."

"Vậy thì chịu thôi."

Ba người nhìn cô gái ngoài cửa sổ, Lạc Minh Mị đẩy cửa vào trong, "Duyệt Duyệt, khách mới hầu như tới hết rồi, đi ra ngoài nhận thức họ hàng bên nhà thông gia."

"Vâng ạ." Tần Dĩ Duyệt đáp.

Ba người lần lượt rời khỏi phòng nghỉ.

Hạ Kiều Yến cùng lúc đó xuất hiện bên cạnh hồ nước.

**

Ôn Hân Mạt nhìn thấy Hạ Kiều Yến đã tới, đứng lên, "Kiều Yến."

"Sao cô lại tới đây?"

"Em muốn nhìn anh một chút." Ôn Hân Mạt nói khẽ.

"Càn quấy!"

"Kiều Yến, em biết rõ hành động của em sẽ chọc đến chuyện của anh, nhưng em thật sự khống chế không nổi bản thân em. Ba mẹ em biết rõ sau khi em trở về, đã tức giận đến mức không muốn quan tâm em. Em không biết phải nên làm sao bây giờ? Để cho em trong nháy mắt mất đi anh cùng người nhà, em không chịu được."

Hạ Kiều Yến nghiêm túc nhìn Ôn Hân Mạt, mỗi chữ mỗi câu nói: "Vợ của tôi là Tần Dĩ Duyệt."

Ôn Hân Mạt kinh ngạc mà nhìn Hạ Kiều Yến, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc đến bần thần, "Anh, anh đã nói, anh sẽ chờ em khá hơn mà. Nếu không có anh, em tại sao phải cố gắng chữa bệnh? Tại sao phải mạo hiểm nguy hiểm tính mạng chịu được mười mấy giờ bay?"

"Hân Mạt..."

"Kiều Yến, quyết định này của anh, em không đồng ý. Em vốn không muốn miễn cưỡng anh, em cũng không muốn cho anh có bất kỳ cảm giác bị bắt buộc nào. Thế nhưng mà, em chịu không được chuyện anh thừa nhận những người phụ nữ khác. Em tại sao lại trở nên yếu ớt như vậy anh biết mà, Tiểu Bảo tại sao lại biến thành như vậy, anh cũng còn nhớ rõ. Em là vì cứu Tiểu Bảo mới biến thành như vậy. Người nhà của em cũng là bởi vì em có anh đối với em yêu thương mới có thể không có câu oán hận mà cho chữa trị cho em. Từ khi biêt được chuyện anh sắp kết hôn, bọn họ liền mắng em không giữ được anh. Những chuyện này, em cũng có thể chịu được, bởi vì em biết rõ người anh quan tâm là em, em còn có sức lực đi tranh giành, đi thuyết phục bọn họ. Kết quả anh quay người lại liền thừa nhận người phụ nữ khác. Anh có thể lấy cô ta, có thể cùng cô ta kết hôn, em có thể không so đo. Vì đối với chứng tự kỷ của Tiểu Bảo có trợ giúp, em sẽ không bụng dạ hẹp hòi mà đi so đo. Thế nhưng mà, xin anh đừng ở trước mặt em mà thừa nhận cô ta. Như vậy sẽ để cho em cảm thấy được, em trở thành như vậy, một chút giá trị đều không có."

Hạ Kiều Yến nhìn nước mắt Ôn Hân Mạt.

Cô gái này biểu hiện là một người rất dễ dàng khóc, nhưng trên thực tế cô ở trước mặt anh, số lần khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Anh biết rõ, cô đem kiêu ngạo cùng tự tôn bỏ đi để đến tìm anh.

Hạ Kiều Yến trái tim có chút lay động, thò tay vuốt vuốt tóc cô, "Tôi để cho lái xe đưa cô quay trở lại bệnh viện. Nhà của cô cùng tập đoàn Hạ thị hợp tác sẽ không bởi vì tôi kết hôn mà thay đổi, để cho bọn họ không cần lo lắng."

"Còn em thì sao?" Ôn Hân Mạt lã chã - chực khóc mà nhìn Hạ Kiều Yến, "Chúng ta cùng một chỗ ba năm, đều không đủ để cho anh đối với em cầu hôn, anh biết Tần Dĩ Duyệt mới bao lâu, liền khiến cho anh cùng gia đình anh nguyện ý cưới cô ta vào cửa?"

Ôn Hân Mạt thật sự luống cuống.

Hạ Kiều Yến không giống những công tử quyền quý khác, anh không giống như người khác thích cùng phụ nữ thân thiết.

Mà ngay cả bên người, nhân viên công tác bên người cũng phần lớn là đàn ông, nhân viên nữ công tác rất ít.

Khoảng thời gian cùng cô qua lại, bọn họ cũng không có quá nhiều cử chỉ thân mật, nhưng bên cạnh anh ấy chỉ có mình cô.

Lúc Hạ Kiều Yến đột nhiên nói ra có anh có một đứa con trai, cô cùng người nhà cô đều không tiếp nhận nổi.

Cô không để ý Hạ Kiều Yến phản đối việc cùng anh chia tay.

Lúc ấy lại không ngờ tới, có đứa trẻ rồi, lại không có chút nào ảnh hưởng đến mị lực của Hạ Kiều Yến.

Lúc anh trở thành chủ tịch của tập đoàn Hạ thị, dùng thời gian năm năm khiến cho tập đoàn Hạ thị đến đỉnh cao mới, để cho tài lực cùng sức ảnh hưởng cũng không thể nói bằng lời.

Ôn Hân Mạt cũng biết hành động của cô ngay lúc đó gây ra nhiều tổn thương đến Hạ Kiều Yến.

Lúc ấy Hạ Kiều Yến vừa đã mất đi người thân, lại gặp phải áp lực từ tập đoàn, cô còn cùng anh chia tay.

Khoảng thời gian đó không thể nghi ngờ là thời điểm mà anh đau khổ nhất.

Nếu như cô không có gặp được Tiểu Bảo lúc thằng nhóc ấy gặp nguy hiểm mà liều mình cứu nó, cô chỉ sợ cơ hội đứng trước mặt Hạ Kiều Yến một lần nữa cũng không có.

"Tần Dĩ Duyệt là người thích hợp nhất." Hạ Kiều Yến nhạt âm thanh nói, "Hôn lễ đã sắp bắt đầu, tôi điện thoại cho tài xế đến đón cô."

Ôn Hân Mạt ngay lúc Hạ Kiều Yến quay người gọi điện thoại, đột nhiên ôm lấy eo Hạ Kiều Yến, có ý muốn hôn anh.

Hạ Kiều Yến nghiêng đầu tránh qua, tránh né nụ hôn của cô ta.

Môi Ôn Hân Mạt khó khăn lắm mới ở đặt được một nụ hôn trên áo sơ mi trắng của anh.

Hạ Kiều Yến nhíu mày nhìn cô, "Cô vẫn nên tự gọi đi thì hơn."

Nói xong, anh cũng không quay đầu lại rời đi.

Mà bộ dạng hai người vừa rồi vẫn bị Camera âm thầm quay lại.

**

Tần Dĩ Duyệt cùng Tần Thu Dương đứng ở chỗ mà người điều khiển chương trình chỉ định sau cửa lớn, nghe tiếng ầm ĩ ở bên trong.

Chỉ chốc lát sau, bản nhạc hôn lễ vang lên.

Trước mặt cô, cánh cửa lớn đóng chặt cũng chậm rãi hướng hai bên mở ra, sảnh yến hội bên trong, tất cả mọi người đều xoay đầu lại nhìn cô.

Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy người đàn ông đứng cuối thảm đỏ.

Anh lặng yên đứng ở nơi đó, giống như cây lao thẳng tắp, nhưng lại khiến cho mọi người không thể bỏ qua.

Đứng bên Tần Dĩ Duyệt là Tần Thu Dương đang cười nói: "Bảo bối, baba dắt con đi qua."

"Cảm ơn baba." Tần Dĩ Duyệt khoác cảnh tay Tần Thu Dương.

"Vốn baba muốn nuôi con đến năm con 35 tuổi, sau đó mới để cho con kết hôn. Không nghĩ tới năm con 26 tuổi đã phải gả đi ra ngoài rồi."

"Sau này baba cũng có thể tiếp tục nuôi con mà."