Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 23: Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ

"Vậy Diệp Thanh ở đâu? Theo tôi được biết, cô ấy vừa lợi dụng quan hệ của bố cô ta đem anh cùng một chỗ điều đến bệnh viện tốt nhất Tần thành, quay đầu anh liền đạp cô ta. Chu Tử Dương. Anh cùng trước kia thật đúng là không có bất kỳ thay đổi nào." Tần Dĩ Duyệt trong lòng bắt đầu nảy lên một hồi lại một hồi chán ghét, cô không muốn lại cùng người đàn ông này nói nửa câu nói.

Nghĩ xong, Tần Dĩ Duyệt đẩy Chu Tử Dương. Mở cửa xe, nhanh chóng đem xe lái ra khỏi bãi đậu xe. Không bao giờ... muốn nhìn thấy gương mặt của Chu Tử Dương.

Như vậy sẽ chỉ làm cô cảm thấy buồn nôn. Lại để cho cô muốn trở lại trước kia tặng chính mình mấy cái cái tát.

Lúc ấy, cô chắc chắn là bị mù, mới có thể vì Chu Tử Dương làm những chuyện đó?

Tình yêu của cô là trả giá cùng hi sinh. Sự thật chứng minh, cô là gặp người không tốt, còn vì người này phá đi tương lai của mình.

Chu Tử Dương đứng ở bãi đỗ xe. Nhìn xe Tần Dĩ Duyệt biến mất trong phạm vi tầm mắt. Đáy mắt hiện lên một hồi lo lắng.

Hắn cho rằng Tần Dĩ Duyệt sẽ hiểu được, nghe hết những lời hắn nói.

Không nghĩ tới sau khi Tần Dĩ Duyệt leo lên được Hạ Kiều Yến sẽ đối với hắn lạnh lùng như vậy.

Những ngày này, trong bệnh viện có rất nhiều người truyền lưu chuyện lúc trước của hắn. Lãnh đạo cùng đồng nghiệp đều không tin hắn. Lại để cho công việc của hắn không tốt, không thể mở rộng. Diệp Thanh cũng vì chuyện này mà sắc mặt luôn không tốt mỗi khi ở cùng hắn.

Hắn suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới câu mà Hạ Kiều Yến lúc hội trường đã từng nói qua.

Hạ Kiều Yến muốn đối phó hắn!

Nếu như Tần Dĩ Duyệt không ra mặt vì hắn nói chuyện. Hắn ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ rất khó có chỗ đứng.

Nghĩ tới đây, Chu Tử Dương ánh mắt trầm trầm.

**

Tần Dĩ Duyệt chính là tức giận mà lái xe. Điện thoại ném bên ghế phụ vang lên.

Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, đem xe dừng lại ven đường, tiếp nhận cuộc gọi. "Này."

"Ai chọc giận cô rồi hả?" Hạ Kiều Yến giọng nói lười biếng theo điện thoại truyền đến.

"Bạn trai cũ!" Tần Dĩ Duyệt không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

"Hắn còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt cô sao?"

"Giám đốc Hạ, nghe ý tứ trong lời nói của anh, là anh ở trong việc này còn có một chân sao?"

"Việc làm vợ tôi hết giận, tôi làm vẫn là rất tận hết sức lực đấy."

Tần Dĩ Duyệt không biết như thế nào, cảm giác bị đè nén trong lòng tản đi không ít, "Anh đã làm cái gì?"

"Không nói cho cô."

Tần Dĩ Duyệt: "..."

Hạ Kiều Yến ở sau bàn làm việc đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nói: "Đối phó với loại người mình không thích, phương pháp xử lý chính là, lấy đi thứ mà hắn ta để ý nhất. Nói như vậy có thể hiểu chưa?"

"Vậy hắn hôm nay tới tìm tôi, nếu không giống như tưởng tượng lúc trước của hắn, ngược lại sẽ chọc giận anh. Chu Tử Dương có lẽ... không có ngu ngốc như vậy?"

"Hắn đem cô ném đi, còn không tính là ngu ngốc sao? Bất quá, cả đời này hắn ta làm được nhất, đúng đắn nhất một việc, đó là buông tha cho cô. Nếu không thì, tôi như thế nào lại có cơ hội nhặt được bảo vật chứ."

"Giám đốc Hạ, anh khoa trương việc tôi xinh đẹp là được rồi, những thứ khác không cần khoa trương. Tôi biết rõ tôi là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở." Tần Dĩ Duyệt nhịn không được cười nói.

Hạ Kiều Yến nghe được tiếng cười của cô, khóe miệng cũng có chút nâng lên, "Chờ thử áo cưới nhé."

"Đã làm xong rồi hả?"

"Ừ."

Tần Dĩ Duyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Tôi mời anh ăn cơm."

"Tốt."

**

Tần Dĩ Duyệt chọn lấy một quán ăn có giá tương đối cao, sau đó đem địa chỉ gửi cho Hạ Kiều Yến.

Trong lúc đợi Hạ Kiều Yến, Tần Dĩ Duyệt một bên vừa thưởng thức cảnh đẹp thành phố, vừa nghĩ chuyện công việc.

Hôm nay, những đạo lí mà Trưởng khoa lúc ở phòng giải phẫu nói với cô, cô đều hiểu.

Một bác sĩ ở lúc trẻ tuổi tiêu tốn quá nhiều tình cảm đối với người bệnh, có nghĩa là con đường của cô đi không dài, cô sẽ vì một chuyến này sẽ không đi đến vị trí cao.

Bản thân cô muốn ở cái nghề bác sĩ này có thể đi được xa hơn, cô nhất định phải học được chuyện quản lý tình cảm của mình.

Điểm này, trước đây cô xử lý được rất tốt.

Trái lại sau khi gặp gỡ Tiểu Bảo, có chút không khống chế được.

Tiểu Bảo sau này sẽ là người thân của cô.

Cô không nghĩ tới, còn có loại duyên phận như vậy.

Năm đó cô làm một chuyện nhỏ, lại thành chuyện hôn nhân của cô.

"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói dịu dàng của Hạ Kiều Yến từ đỉnh đầu phát ra.

Tần Dĩ Duyệt phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Suy nghĩ Tiểu Bảo lúc nào sẽ tới gặp tôi."

"Nó bây giờ đang ở trong biệt thự."

"Nhóc không tránh anh nữa?"

"Nếu như cuộc sống, sinh hoạt của nó tự gánh vác được, có thể sẽ tiếp tục trốn, nhưng gánh vác không được, lại không thể tiếp nhận đụng chạm của người khác, thì chỉ có thể xám xịt mà chạy về thôi."

"Hai người ở chung được cũng thật kỳ lạ đó."

"Ừ." Hạ Kiều Yến ngồi vào vị trí đối diện cô, "Gọi món ăn chưa?"

"Chọn rồi, tờ đơn ở bên cạnh tay trái anh, anh nhìn xem có hợp khẩu vị không? Không thích hợp, lại chọn những món khác."

"Tôi không kén ăn."

Hai người nói đến đây, không biết như thế nào, liền quỷ dị mà tiếp tục không nổi nữa.

Tần Dĩ Duyệt nghĩ nghĩ một chút, nói ra: "Hôm nay tôi gặp được một cậu nhóc uống axit tự sát, cậu ta uống là axit đậm đặc. Khoang miệng cùng cổ họng trình độ ăn mòn thật nghiêm trọng, về sau ăn cơm, nói chuyện đều là vấn đề."

Hạ Kiều Yến tay ngừng lật menu, ánh mắt như hắc thạch dừng tại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Duyệt, lấy tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trên mặt bàn, hỏi: "Cô có thích công việc của cô không?"

"Thích."

"Vậy là tốt rồi." Hạ Kiều Yến cười nói: "Nghề nghiệp của cô là trực tiếp đối mặt sinh lão bệnh tử, áp lực tinh thần, áp lực công việc phải gánh chịu vốn so mấy nghề khác cao hơn rất nhiều, sở thích so cái gì đều quan trọng hơn. Nhưng những chuyện này về sau đừng để trong lòng, cô là bác sĩ, vì bọn họ cống hiến kỹ thuật cùng thời gian của cô là đủ rồi, tình cảm cùng cảm xúc giữ lại cho người thân của cô."

"Trưởng khoa cũng đã nói với tôi lời tương tự."

"Vậy ông ấy là thật tâm yêu quý cô đấy." Hạ Kiều Yến nhéo nhéo tay mềm mại không xương của cô, "Mỗi người đều có câu chuyện, tốt xấu đều có, những thứ kia là do cá nhân bọn họ lựa chọn, cái cô chứng kiến chỉ là một mặt trong đó thôi. Những thứ tình tiết khác, đều là do cô tự suy nghĩ ra, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Cùng bọn họ đem thời gian lãng phí ở chuyện này, không bằng đem thời gian đặt tới chuyên ngành của kỹ thuật của cô, hoặc là đặt tới trên người của tôi."

Tần Dĩ Duyệt không nghĩ rằng chuyện công việc cô thuận miệng nói ra, Hạ Kiều Yến sẽ trả lời nghiêm túc như vậy, "Giám đốc Hạ, cái da mặt này của anh hình như lại dày lên rồi."

"Ở trước mặt vợ mình tận lực tạo cảm giác thì có gì sai sao?" Hạ Kiều Yến khẽ nói.

Tần Dĩ Duyệt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Hạ Kiều Yến.

Từng cô gái đều chờ mong một phần tình yêu xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ.

Người như Hạ Kiều Yến, thật là kiểu người lý tưởng của phụ nữ đấy.

Cho dù bên ngoài đều cho rằng anh mang theo đứa bé, cũng không ảnh hưởng đến việc anh trở thành mẫu người lý tưởng của phần lớn phụ nữ.

Mà cô biết rõ anh không có từng kết hôn, anh nguyện ý vì Tiểu Bảo để cho mọi người bên ngoài hiểu lầm anh.

Cô nhóc Anna không chỉ một lần phỏng đoán mẹ ruột của Tiểu Bảo, nhưng không ai sẽ nghĩ đến rằng Tiểu Bảo không phải con của anh.

Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt đang ngẩn người, tay anh ở trước mặt cô quơ quơ, "Yêu tôi rồi hả?"

"Anh nói đi?"

"Chính là đã yêu."

Tần Dĩ Duyệt: "..."

Hai người đơn giản mà ăn cơm tối, sau đó Hạ Kiều Yến lại để cho tài xế xe anh, mở xe đi đến tiệm áo cưới.

Chính anh thì lại lái xe cùng Tần Dĩ Duyệt đi qua.