Mục đích của những người kia là cái gì, tại sao lại dùng một người chết nhìn như không có bất cứ quan hệ gì với cô để dẫn dắt cô?
Nếu như lần này vị trí phá án không phải Trình Giang Tuyết, cô có thể biết được những tin tức này sao?
Có khi nào mình bị tạm giam mới biết mình bị người hãm hại hay không.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Dĩ Duyệt hoàn toàn trắng bệch.
Trình Giang Tuyết nhìn dáng vẻ cô, thở dài, nói: "Cô cũng đừng quá suy nghĩ lung tung. Ở tình huống phạm vi chức trách của tôi cho phép, tôi sẽ tận lực nói cho cô tiến triển vụ án. Cái khác, chính cô cẩn thận một chút. Chí ít trước khi vụ án có kết quả, cô sẽ không phải chịu bất kỳ hệ thống công an nào bàn hỏi và thẩm tra."
Tần Dĩ Duyệt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Giang Tuyết, chậm rãi gật đầu, "Trình pháp y, phiền phức cô."
"Tôi còn có việc, thời gian không còn sớm, cô về đi làm đi. Có tin tức mới, tôi sẽ thông báo tiếp cho cô."
"Ừ."
Tần Dĩ Duyệt trở lại văn phòng, nhanh chóng điều chỉnh tình tự nhân lực một hồi, tập trung vào công việc, nhưng thần kinh căng thẳng vẫn không có được giảm bớt.
Lần này công việc trưa tuy rằng không có phạm sai lầm, nhưng vẫn làm cho Tần Dĩ Duyệt cảm thấy khó chịu và ngột ngạt.
Vừa đến lúc tan việc, cô thấy không có bệnh nhân xếp hàng, liền cầm túi xách rời đi.
Ngồi vào bên trong xe, cô nhìn về phía trước sững sờ một hồi lâu, mới móc điện thoại ra gọi cho Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến rất nhanh liền bắt máy, "Alo."
"Cường hào, chúng ta có nên đi làm vận động giảm sức ép hay không?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Trong lòng không thoải mái."
"Vậy em cất xe đi, anh qua đón em, dẫn em và Tiểu Bảo chuyển sang nơi khác ăn cơm, để cho các người buông lỏng một chút."
Tần Dĩ Duyệt nghe giọng từ tính mà trầm thấp của anh, căng thẳng trong lòng giảm bớt không ít, "Em đã ở trong bãi đậu xe của bệnh viện."
"Khoá xe lại, đến cửa bệnh viện chờ ta. Buổi chiều anh ở gần bệnh viện của các người thảo luận hợp đồng, sẽ qua đó rất nhanh."
Tần Dĩ Duyệt biết nghe lời nắm lấy túi xách, khóa xe của mình lại, đi ra ngoài bãi đậu xe.
Lúc gần đi đến cửa lớn thì có chiếc xe đậu bên cạnh Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt nghi hoặc mà nhìn sang, ghế phụ cũng vừa vặn quay cửa kính xe xuống, là chủ nhiệm khoa phụ sản.
"Vi chủ nhiệm, chào cô, có chuyện gì sao?"
"Mấy ngày nay cô có liên hệ với tiểu Dương không?" Vi chủ nhiệm hỏi.
"Không có. Dương bác sĩ vẫn chưa về đi làm?"
"Đúng. Lần trước nói với tôi xin nghỉ một ngày, bây giờ gần qua một tuần lễ cũng không thấy cô ấy tới làm và còn gọi điện thoại xin nghỉ phép thêm, có phải là xảy ra chuyện gì không?"
"Tôi không nghe cô ấy nói muốn làm chuyện gì. Tôi sẽ chờ cô ấy ở nhà của cổ, nhìn thấy cô ấy, sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại cho ngài nói rõ tình hình."
"Chỉ có thể như vậy. Cô nói với cô ấy, nhanh đánh giá chức danh, cô ấy vốn là có tư chất tương tự với mấy bác sĩ dự bị khác, nhưng thời gian làm việc của cô ấy dài hơn những người khác, tôi và lãnh đạo bệnh viện cũng có ý định chọn cô ấy. Vào lúc này cô ấy nháo chuyện như vậy, làm chúng tôi rất khó xử, đến lúc đó có chọn cô ấy hay không, không phải tôi nói là được."
"Chuyện chức danh kính xin Vi chủ nhiệm ngài đến lúc đó giúp Dương bác sĩ chu toàn nhiều một chút, cô ấy làm việc dưới trướng ngài thời gian dài như thế, ngài cũng hiểu rõ cách làm người và thái độ làm việc của cô ấy. Lần này hẳn là có chuyện đặc biệt mới phải xuất hiện tình huống như vậy, tôi liên lạc với cô ấy, nhất định làm cho cô ấy ngay lập tức gọi điện thoại cho ngài."