Tần Dĩ Duyệt run lên, lập tức ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, bất động, "Em đánh thức anh hả? Nếu không thì em đi ra ngoài ngồi một lúc nhé."
"Bên ngoài lạnh lắm, rất dễ bị cảm." Hạ Kiều Yến đem cằm đặt ở trên đầu cô, "Ngoan, anh sẽ không miễn cưỡng em đâu."
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng không nhịn được cong lên."Tối nay chúng ta không trở về nhà, Tiểu Bảo không thành vấn đề chứ?"
"Anh đã cùng thằng bé đó nói, là anh và em cần chút thời gian phát triển tình cảm, nên nó có thể hiểu được thôi."
"Oh."
"Tiểu Bảo chỉ cần chịu nói chuyện cùng trao đổi với em, thì thằng bé sẽ không khác người trưởng thành mấy đâu. Không cần quá lo lắng cho nó. Em mới 26 tuổi, không cần phải gấp gáp đem mình đặt ở vị trí là mẹ của một đứa trẻ."
"Em thật đúng là theo bản năng nên cứ như vậy." Tần Dĩ Duyệt ngượng ngùng cười cười.
"Sau này, em nên đem nhiều thời gian đặt ở quan hệ của chúng ta hơn."
"Em sẽ mà." Tần Dĩ Duyệt đưa tay bao bọc Hạ Kiều Yến, có chút ngu ngốc cười nói: "Thổ hào, em thế nhưng rất vui đó."
"Ừ?" Hạ Kiều Yến lười biếng đáp lời.
"Hắc hắc. Trước đây em muốn em phải gả cho người chồng đặc biệt đẹp trai, đặc biệt có tiền, đặc biệt đẹp mắt. Không nghĩ tới điều đó lại thành hiện thực. Khoảng thời gian trước em còn nghĩ, em phải tìm một thời gian đem anh giải quyết hết, bây giờ cũng thực hiện được rồi."
Hạ Kiều Yến vỗ một cái lên cô ngốc. "Em tùy tiện nói ra như vậy, em muốn anh phải làm sao đây, hả?"
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng. Giống như đứa bé, ở trong ngực Hạ Kiều Yến nhẹ nhàng quẹt quẹt cọ cọ mấy cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt ngủ không chút đề phòng nào của cô, nhẹ nhàng ở trên trán cô in một nụ hôn.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt ngủ thật ngon* thì bị một tràng chuông điện thoại di động đánh thức.
*Nguyên văn: 睡得美美哒: Ngủ mỹ mỹ đát, ý chỉ giấc ngủ tốt đẹp, ở đây mình dùng "ngủ thật ngon" để dễ hình dung.
Cô nhắm mắt lại, đưa tay ở trên giường phủi phủi tìm điện thoại.
" A lô."
"Tần Dĩ Duyệt!"
"Mẹ, sao vậy?"
"Nam thần của mẹ sắp kết hôn rồi!!!" Lạc Minh Mị hét, cả người cũng không tốt.
Cơn buồn ngủ của Tần Dĩ Duyệt bị lời nói của Lạc Minh Mị đánh bay sạch sẽ, "Tin Mạc Mộ Trầm kết hôn được tung ra rồi sao?"
"Nói như vậy là con đã sớm biết rồi?"
"Con cũng là hôm trước mới biết được, còn tưởng là định lặng lẽ kết hôn đó chứ."
"Hơn nửa ngôi sao trong vòng giải trí cũng được mời, cũng không biết bên nhà gái là bối cảnh gì, trâu đến như vậy."
"Cô dâu là em chồng con đó."
"A? Vân Sách?" Lạc Minh Mị không dám tin nói.
"Đúng vậy. Con còn là phụ dâu của Vân Sách nữa cơ, Mẹ, mẹ có muốn đi cùng bố, ở khoảng cách gần cho mẹ cảm nhận mị lực nam thần của mẹ không nè? Mạc Mộ Trầm bổn tôn so với trên ti vi đẹp trai hơn nhiều, nhiếp ảnh gia không soi sáng hết một trăm phần trăm xinh đẹp của anh ta đâu."
"Thật?"
"Thật. Mẹ có muốn tới hay không? Kiều Yến nói, buổi tối sẽ đưa con cùng Tiểu Bảo về nhà, mẹ với bố cùng nhau tham gia hôn lễ, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau về nhà."
Lạc Minh Mị rất khó khăn đấu tranh một hồi, nói: " Được rồi, con với con rể, cháu ngoại nhỏ đi đi. Bố con nếu biết mẹ tuổi đã cao còn mê luyến trai đẹp nữa, ông ấy sẽ rất thương tâm đó."
"Nói như bây giờ bố không biết mẹ si mê ai kia vậy."
"Tần Dĩ Duyệt, còn có thể tán gẫu tốt hơn chút được không? Nói phải biết kính già yêu trẻ chứ?"
"Được rồi được rồi. Mẹ, mẹ thật sự chắc chắn không đi?"
"Nhất định và khẳng định chắc chắn. Con gửi cho mẹ nhiều hình một chút là được rồi."
"Ok ok, cái yêu cầu này hoàn toàn có thể thỏa mãn."
Tần Dĩ Duyệt lại cùng mẹ cô tán gẫu mấy câu, quyến luyến không thôi mới cúp điện thoại.
Cô ngáp một cái, dạo tới dạo lui xuống lầu.
Chỗ bọn cô ở là một cái nhà gỗ nhỏ, nhưng nó thật ra lại là một biệt thự.
Thiết bị, đồ dùng sinh hoạt ở chỗ này đều có hết, trong phòng bếp còn có chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nấu ăn.
Dĩ nhiên, nguyên nhân cũng có thể là do Hạ Kiều Yến thỉnh thoảng cũng tới bên này ở.
Tần Dĩ Duyệt xuống lầu, đi theo tiếng động đến cửa phòng bếp.
Hạ Kiều Yến đang đưa lưng về phía cô, ở trước căn bếp bận rộn.
Vóc người thon dài, cân đối quấn trong bộ quần áo ở nhà, cộng thêm chiều rộng chân quần, cả người tỏ ra cao gầy lại phiêu dật.
Loại quần áo này thật tâm mà nói là hết sức chọn người, đổi người mặc lập tức mặc thành hương vị khác.
Tần Dĩ Duyệt một bên chảy nước miếng, vừa móc ra điện thoại di động.
Tách tách chụp được mấy tấm hình.
Hạ Kiều Yến nghe được tiếng chụp, quay đầu lại, "Em dậy rồi?"
Tần Dĩ Duyệt cười híp mắt lại, chân chó nhảy tung tăng đến sau lưng Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, anh đang bữa ăn sáng gì đó?"
"Mì nước."
"Oh oh." Tần Dĩ Duyệt thấy máy ép mỳ cùng các loại nguyên liệu nấu ăn, "Hạ tổng, ngài thật trâu."
Làm một món mì nước, muốn nhào bột, từ từ làm lên, thật sự là quá khó để làm hết.
Cô liền không có tính nhẫn nại kiểu này đâu.
Khó trách mấy đầu bếp đặc biệt ưu tú đều là nam, bọn họ đối với theo đuổi món ăn so với phụ nữ cố chấp hơn rất nhiều.
Nữ sinh một đường gào khóc gọi mình là đồ tham ăn, phần lớn chẳng qua là ăn số lượng nhiều, cũng không biết nhiều.
Người chân chính sẽ ăn cùng hưởng thụ thức ăn ngon, ngược lại sẽ không khắp nơi nói mình là đồ tham ăn hoặc ăn cái gì rồi.
"Có thời gian liền làm chuyện mà ngày thường không thể làm cho em." Hạ Kiều Yến cười nói, "Đi rửa tay, giúp anh lột tỏi."
"Được thôi." Tần Dĩ Duyệt để điện thoại di động xuống, còn dùng sức ôm eo Hạ Kiều Yến một chút rồi mới chập choạng làm việc.
Hạ Kiều Yến đối với cử động nhỏ có chút ngốc nghếch của cô quả thực không biết nên nói cái gì, tiếp tục bận bịu chuyện trên tay.
**
Hai người bận làm hết một giờ, bằng cả tinh thần, tô mì nước thơm nồng mới làm xong.
Không biết là tâm trạng quá tốt, hay là mì thật sự ăn rất ngon, Tần Dĩ Duyệt một chút cũng không hàm hồ tiêu diệt hai tô, còn chụp mấy chục tấm hình, mới thỏa mãn ôm bụng ở trên ghế sô pha nằm như chết, tiêu thực.
Lúc thu dọn chén đũa, đá đá một chút cô ngốc một chút hình tượng cũng không có, "Bác sĩ Tần, làm phiền em sau này ở trước mặt đàn ông chú ý hình tượng một chút, em như vậy khiến anh sau này nhớ lại cũng có chút khó khăn."
"Hình tượng là cái gì, có thể ăn sao?" Tần Dĩ Duyệt liếc anh một cái, "Thổ hào, anh để chén lại đi, để em rửa cho."
"Muốn biểu hiện, chờ lần sau đi."
" Được. Sau này anh xuống bếp, em phụ trách rửa chén, Tiểu Bảo phụ trách ăn, phân công tốt thật hoàn mỹ ha ha."
Hạ Kiều Yến bật cười bưng chén đũa vào phòng bếp.
**
Buổi trưa, Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến trở về biệt thự gặp Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn hai người, lỗ mũi không phải lỗ mũi, mắt không phải mắt, hiển nhiên đối với hai người không tiết tháo, yêu đương không mang theo nhóc làm kỳ đà cản mũi vô cùng bất mãn.
Cho đến lúc Tần Dĩ Duyệt cố ý làm cho nhóc một cái bánh ngọt hình phim hoạt hình, mặt tiểu Hắc của nhóc mới khá hơn nhiều.
Ôm nhỏ bánh ngọt cố ý ngồi vào đối diện Hạ Kiều Yến ăn.
Hạ Kiều Yến hừ một tiếng, lười quan tâm nhóc.
Hai người chờ Tiểu Bảo nghỉ trưa xong, mới đi đến nơi tạo hình trang điểm đã được hẹn sẵn.
Nơi tạo hình này thường xuyên hóa trang cho các đại minh tinh, bọn họ trừ làm kiểu tóc ra, quần áo, trang điểm cũng cùng nhau phụ trách.
Tần Dĩ Duyệt vốn là người rất ít trang, điểm chỉ biết làm dưỡng da cơ bản, nhưng cô cũng biết trang điểm đối với một người đàn bà có rất nhiều thay đổi.
Từ lần trước lúc cô kết hôn trang điểm, cô đã liền sâu sắc biết.
Nhưng tay cô thật sự là tàn, với cả cũng không có thời gian học tập trang điểm.
Sau khi đi vào chỗ tạo hình, nhân viên lễ tân liền đem bọn họ cả ba người mang vào một phòng VIP.
Bên trong sửa sang rất hiện đại hóa, có loại cảm giác vượt qua thời đại.