Quản gia lo lắng nhắc cái ghế ngồi trước cửa phòng tập võ để trông chừng tiểu thiếu gia,  ông nhìn qua lỗ nhỏ của cánh cửa,  lúc này bên trong gương mặt của Thiếu Đông vẫn còn hiện rõ nét nghiêm nghị chưa có một chút gì là sợ hãi hay hối hận,  quản gia Đỗ lo lắng lắc đầu, ông lại ngồi xuống ghế mà chờ đợi. 

Dưới đại sảnh buổi tiệc diễn ra khá là vui vẻ,  các báo bối ăn uống no nê, rồi lại ra khu vực trò chơi của các bé mà chơi đùa cùng nhau,  các phụ huynh cùng ăn uống vui vẻ . 

Kỳ Thiếu Dương lúc này nhìn chung quanh để tìm kiếm cậu bảo bối của mình,  nhưng tìm mãi vẫn không thấy bé đâu cả,  anh quay sang vợ lên tiếng hỏi . 

_ Vợ yêu à em có thấy Thiếu Đông đâu không? 

Giang Ngữ Thần cô đang trò chuyện với Tuệ Nghi nghe chồng hỏi,  cô quay sang chồng nét mặt cô nhăn nhó không vui khi nghe nhắc đến tên nhóc cứng đầu kia, cô bình thản trả lời. 

_ Thiếu Đông nó còn no nên không muốn xuống ăn, đang trên phòng làm bài. 

Kỳ Thiếu Dương nghe vợ nói thế anh gật nhẹ đầu, rồi lại vui vẻ uống rượu tiếp với anh em. 

Ngữ Thần nói xong, cô trong lòng cũng thấy khó chịu, cô suy nghĩ không biết thằng bé thế nào rồi, cô thấy hơi nhói đau trước ngực khi nghĩ đến con trai,  cô liền nhanh đứng lên khỏi ghế hướng trên lầu đi lên, cô muốn biết con trai đã thấy hối lỗi của mình chưa . 

Vừa lên đến nơi Ngữ Thần thấy bác quản gia ngồi ngủ gục trước cửa phòng tập, cô nhẹ nhàng né sang bên,  đưa tay mở khóa cửa từ tốn bước vào bên trong. 

Kỳ Thiếu Đông thấy mami bước vào cậu chỉ ngứớc mặt lên nhìn mẹ nhưng miệng cậu vẫn im lặng không hề nói gì, trên hai cánh tay cậu những vết kim đâm li ti cũng khá nhiều, và có cả máu khô, lẫn ướt. 

Ngữ Thần nhìn con như vậy trái tim cô đau nhói, cô nhìn con trai giọng nghiêm nghị hỏi. 

_ Thiếu Đông con đã biết lỗi của mình hay chưa? 

Ngữ Thần hỏi con trai,  trong lòng cô rất mong mỏi con trai sẽ nhận ra lỗi,  và xin lỗi cô một câu, chỉ cần có thế cô sẽ tha cho con ngay. 

Ấy vậy mà cô đứng nhìn con hồi lâu mà bé vẫn im lặng không nói một lời,  Ngữ Thần tâm trạng khó chịu cô châu mày nhìn con trai hỏi thêm lần nữa . 

_ Con có thấy ra được lỗi của mình hay không Thiếu Đông? . 

Và lúc này Thiếu Đông chỉ ngước mặt nhìn mẹ một cái rồi lại tiếp tục giữ im lặng,  Ngữ Thần nhìn con có thái độ như vậy, cô lúc này lại bùng phát cơn giận dữ, nét mặt cô nghiêm khắc mắt lộ rõ nổi thất vọng nhìn con trai hét to . 

_ Kỳ Thiếu Đông!  Mẹ nói cho con biết, nếu con đã cứng đầu ngoan cố như vậy, mẹ cũng không thể tha cho con được, ngày hôm nay mẹ sẽ trị cho con bỏ đi cái thói cứng đầu này mới thôi, cứ ở yên đây mà sám hối cảnh tỉnh chính mình đi nhé. 

Nói xong Ngữ Thần quay lưng rời khỏi phòng, cô cũng không quên khóa cửa lại, rồi liền đi xuống dưới lầu với một tâm trạng tức giận, cùng khó chịu . 

Quản gia Đỗ từ lúc thiếu phu nhân la tiểu thiếu gia lớn tiếng thì ông đã tỉnh dậy, ông đứng nhìn hai mẹ con như vậy thật là ông chỉ biết lắc đầu, tiểu thiếu gia cứng đầu y như thiếu gia Kỳ Dương lúc còn nhỏ vậy, tính cách ngoan cường, ít nói, nhưng ông biết tiểu thiếu gia rất thương mẹ . 

Còn thiếu phu nhân thì nghiêm khắc, lễ nghĩa, tình cảm,  sự việc này chỉ cần tiểu thiếu gia chịu xin lỗi là ổn thỏa thôi, ấy vậy mà, Đỗ quản gia chỉ biết thở dài lắc đầu, ông đi lấy một tách cà phê sữa nóng uống, rồi lại tiếp tục ngồi xuống ghế, ông từ tốn ngồi nói chuyện lý lẽ cho Thiếu Đông hiểu chỉ mong cậu bé nhận ra lỗi của mình là cậu đở phải bị chịu phạt như thế này nữa rồi, và bây giờ cuộc trò chuyện đọc thoại của ông bắt đầu.