Xe rốt cuộc lái vào một tòa trang viên biệt thự ở vùng ngoại thành, người gác cổng xa xa nhìn thấy xe Giang Hoài Khê, liền mở cửa chính ra, mỉm cười gật đầu hỏi thăm về phía Giang Hoài Khê. Sau khi vào cửa, xe lại chạy thêm mấy chục mét mới lái vào ga-ra, trong ga-ra còn đỗ mấy chục chiếc xe, phần lớn đều là màu đen, màu xám bạc truyền thống, so sánh với đại trạch của nhà họ Giang, thật là ít khi thấy được.

Lục Tử Tranh xuống xe cùng Giang Hoài Khê ra ngoài, nhìn thảm cỏ bao la trước mắt mà hít sâu một hơi, nhìn Giang Hoài Khê tự giễu nói: “Tôi còn tưởng mình đi vào vườn Đại Quan [1] chứ, trên đường nếu có cử chỉ thất lễ gì, kính mong Giang tiểu thư đừng cười chê.”

Giang Hoài Khê khẽ cười một tiếng nói: “Tuy rằng lúc đại học đi Cư Châu cùng cậu, thái độ của cậu khiến tôi vô cùng không vừa lòng, nhưng tôi làm người trước giờ đều đại nhân đại lượng, không tị nạnh so đo với cậu đâu. Tôi chắc chắn sẽ không giống như cậu, nhất định sẽ tận chức tận trách làm hướng dẫn viên du lịch thật tốt cho cậu.”

Lục Tử Tranh thở dài một hơi, lắc đầu bảo: “Cô cần gì lừa mình dối người, nếu thật sự rộng rãi độ lượng, cô sẽ không nhớ mãi chuyện này, nhắc cho tới bây giờ.”

Giang Hoài Khê giúp Lục Tử Tranh mang hai cái túi, dẫn Lục Tử Tranh đi về phía nhà chính, nhíu mày lên tiếng: “Đó là lần đầu tiên tôi rời khỏi Lâm Châu đi đến thành phố khác, hiển nhiên sẽ khắc sâu ấn tượng.”

Giang Hoài Khê nói hời hợt, Lục Tử Tranh nghe thấy lại muôn phần ngạc nhiên. Cô cho rằng, người có xuất thân như Giang Hoài Khê như vầy, từ nhỏ tới lớn, du lịch nghỉ phép phải là chuyện thường như cơm bữa, danh lam thắng cảnh trong nước ngoài nước càng phải thuộc như lòng bàn tay, cùng cô đi Cư Châu cũng bất quá là nhất thời hứng khởi, ra vẻ hiếu kỳ đối với Cư Châu cũng chỉ là làm khó dễ bản thân cô thôi. Chẳng qua không đoán trước được, năm ấy lại là lần du lịch đầu tiên của Giang Hoài Khê. Nghĩ như vậy, những việc không vui và tiếp đãi không chu đáo, thật khiến Lục Tử Tranh có vài phần ngại ngùng.

Lục Tử Tranh thoáng chần chừ một chút, rồi mới mở miệng mời: “Vậy khi nào cô có hứng thú, tôi sẽ dẫn cô đi Cư Châu lần nữa nhé?”

Giang Hoài Khê cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái, không chút lưu tình mà từ chối rằng: “Một chỗ chơi hai lần có gì vui.” Ban đầu nàng không biết đó là vị trí khúc mắc của Lục Tử Tranh, khi đó chỉ mong có thể hiểu thêm Lục Tử Tranh một chút. Trong những năm này, nàng từ từ hiểu ra, Cư Châu tuy là quê hương Lục Tử Tranh, nhưng hồi ức ở đó của Lục Tử Tranh, thống khổ lại nhiều hơn hạnh phúc. Nếu như nói lần đầu tiên là mạo phạm vô ý, vậy thì nàng làm sao có thể cho mình cơ hội lần thứ hai thương tổn Lục Tử Tranh được.

Lục Tử Tranh không biết tâm tư bách chuyển thiên hồi [2] như vậy của Giang Hoài Khê, nghe thấy nàng từ chối chặt như đinh chém sắt ý tốt của mình, nhất thời giận dữ, hừ nhẹ một tiếng cau mày nói: “Không đi thì không đi, coi như tôi chưa từng nói lời vừa rồi.” Giang Hoài Khê quả thực không có một chút tình cảm nhân văn trong tư tưởng nào cả! Cư Châu cũng không tính là thành phố du lịch hot gì, thế nhưng, nơi đó dù sao cũng là quê hương của mình, tính kỷ niệm lớn hơn tính thưởng thức được không?

Giang Hoài Khê dừng một chút lại tiếp tục nói: “Coi như cậu nợ tôi một lần du lịch, chờ thêm đoạn thời gian rãnh rỗi, chúng ta cùng đi Phong Châu chơi.” Nàng nhớ tới lúc công tác radio trong vườn trường, Lục Tử Tranh viết bản thảo, nàng phát thanh, Lục Tử Tranh năm lần bảy lượt viết phong cảnh và phong thổ đã từng đi qua ở Phong Châu, ngóng trông đối với Phong Châu, có thể thấy được đôi chút.

Lục Tử Tranh còn đang không vui lời từ chối lạnh lẽo cứng rắn vừa nãy của Giang Hoài Khê, sử dụng cách thức từ chối của Giang Hoài Khê, mạnh miệng trả lời: “Không đi, thị trấn nhỏ khu biên cương kia có gì vui.”

Giang Hoài Khê cũng nhíu mày nhẹ giọng mô phỏng theo: “Hửm? Được, vậy không đi thì không đi, coi như tôi chưa từng nói gì.”

Lục Tử Tranh cắn cắn môi, lại càng không vui vẻ: “Không đi thì không đi.” Ý tứ giận dỗi lần này thật rõ ràng, bước chân đi vội hơn, vài bước sải qua phía trước Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê cong cong khóe môi im lặng nở nụ cười, thảnh thơi ở phía sau không nhanh không chậm theo sát.

Qua một cái chỗ rẽ, bước lên đường cuối đi về nhà chính, xa xa nhìn, Lục Tử Tranh có thể nhìn thấy cửa lớn cực to đang mở của biệt thự, trước cửa có một người phụ nữ duyên dáng sang trọng cao gầy đang đứng, ánh mắt sáng rực mà nhìn cô cùng Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê nhẹ giọng giới thiệu: “Đó là mẹ tôi.”

Lục Tử Tranh đáp một tiếng “Ừm”, có hơi khẩn trương, không tự chủ bước chậm lại.

Giang Hoài Khê phát giác ra, nhíu nhíu mày nghiêm túc nhắc nhở: “Cậu thấy mẹ tôi rồi, còn cố ý đi chậm như vậy, ưm, mẹ tôi có thể sẽ cảm thấy cậu không biết lễ phép.”

Lục Tử Tranh chốc chốc bước nhanh hơn.

Giang Hoài Khê lại nói: “Mẹ tôi cảm thấy con gái phải dịu dàng nhàn thục, bước đi yêu kiều thướt tha, đi bộ cũng phải nhẹ nhàng, cậu đi nhanh như vậy, mẹ tôi có lẽ không thích thái độ như thế đâu.”

Bước chân dưới chân Lục Tử Tranh lập tức trì hoãn, chân trái chậm lại, chân phải quá vội ngừng lại không được, một lần lơ đễnh bèn sắp ngã về phía trước.

Giang Hoài Khê nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra giữ chặt cô, đầy mặt đều là ý cười đùa cợt mà Lục Tử Tranh quen thuộc.

Lục Tử Tranh hung dữ đập một cái vào tay Giang Hoài Khê, cả giận nói: “Cô cố ý!”

Giang Hoài Khê bị đau rụt tay về, hít vào một ngụm khí lạnh bảo: “Bây giờ mẹ tôi thật sự nhìn thấy đó, bà sẽ không vui đâu.”

Tư thái Lục Tử Tranh đoan chính, tựa như mỉm cười, bình tĩnh đi dạo, yên tĩnh trả lời nàng: “Thấy thì thấy thôi, mẹ cô nếu biết cô làm gì ở đây, khẳng định cũng sẽ cảm thấy nên đánh cô.”

Giang Hoài Khê xoa xoa mu bàn tay, ý cười trong mắt, ồ, xem ra không còn khẩn trương thấp thỏm nữa rồi.

Hai người đi tới cửa chính vừa mới bước lên bậc thang, Giang mẹ lại đi tới vài bước, ý cười nhẹ nhàng mà nhìn Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê.

Lục Tử Tranh ngẩng đầu lên ngoan ngoãn khéo léo mà khẽ mỉm cười về phía Giang mẹ, lén lút đánh giá Giang mẹ một lát, chờ sau khi Giang Hoài Khê giới thiệu xong rồi chào hỏi.

Giang mẹ nhìn qua chỉ mới 40, ngũ quan rất giống với Giang Hoài Khê, nhưng khí chất toàn thể dịu dàng hơn rất nhiều so với Giang Hoài Khê, nhìn ra được lúc còn trẻ, cũng là một đại mỹ nữ được mọi người theo đuổi.

Vẻ mặt Giang Hoài Khê nhàn nhạt hô một tiếng “Mẹ”, sau đó giới thiệu: “Mẹ, đây chính là Tử Tranh. Tử Tranh, đây là mẹ tôi.”

Lục Tử Tranh liền khéo léo thăm hỏi: “Chào dì.”

Vừa dứt lời, Giang Hoài Khê liền giúp Lục Tử Tranh đưa quà tặng qua, nói rằng: “Đây là quà Tử Tranh mua cho mọi người, cậu ấy không biết mọi người thích gì, vì thế lúc chọn còn phải phí tâm tư một phen đấy.”

Lục Tử Tranh cũng hơi đỏ mặt, xấu hổ mà hai tay dâng túi mang trên tay mình.

Giang mẹ cười nhận lấy, khách khí nói về phía Lục Tử Tranh: “Tới thì tới, còn mang quà theo làm gì, khiến con tốn kém rồi.” Lại nghiêng thân thể để có lối đi vào bên trong: “Tới đây, mau vào.”

Hai người bèn theo bà đi vào bên trong, vừa đi Giang mẹ vừa ân cần hỏi Giang Hoài Khê: “Đã ăn trưa chưa?”

Giang Hoài Khê nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa.”

Giang mẹ liền có chút không vui, khẽ cau mày bảo: “Không biết chăm sóc tốt thân thể của bản thân chút ít sao? Ở đâu ra cái chuyện không thoải mái không thích ăn thì sẽ không ăn hả.”

Giang Hoài Khê chỉ tẻ nhạt nghe, cũng không đáp lại.

Ba người ngồi vào trên ghế sofa sát cửa sổ ở phòng khách, Giang mẹ nhớ đến Giang Hoài Khê vẫn chưa ăn cơm trưa, lại dịu giọng xuống khuyên Giang Hoài Khê nói: “Bây giờ cách cơm tối vẫn còn thời gian, mẹ trước hết bảo dì Chu nấu chút mì lót bụng cho con nhé?”

Giang Hoài Khê lạnh nhạt từ chối: “Đừng phiền phức vậy.”

Giang mẹ thở dài một hơi, rốt cuộc nhớ tới Lục Tử Tranh, cười hỏi: “Tử Tranh con đói bụng không, muốn ăn chút gì trước không?”

Lục Tử Tranh vốn ngại ngùng, theo lễ phép cũng nhất định sẽ từ chối, nhưng lại biết nếu cô đồng ý, Giang Hoài Khê khẳng định cũng sẽ theo cô ăn chút ít, trúng ý của Giang mẹ ngay. Lúc cô đang chần chừ định đáp ứng, Giang Hoài Khê đã thay cô từ chối rằng: “Mẹ, mẹ đừng phí tâm.”

Giang mẹ bó tay hết cách, nhíu nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn Giang Hoài Khê.

So với Giang mẹ ân cần và săn sóc, Giang Hoài Khê rõ ràng lạnh nhạt. Lục Tử Tranh cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô vốn tưởng rằng dựa vào thái độ của Giang Hoài Khê với mẹ cô, Giang Hoài Khê ở nhà có lẽ cũng sẽ hòa thuận chung đụng với mẹ nàng, dáng dấp vui vẻ ấm áp mới đúng. Lục mẹ cũng đã vài lần ngợi khen bảo, nhà nào có phúc khí hiếm thấy như vậy khi có cô con gái như Giang Hoài Khê vừa hiểu chuyện lại vừa lễ phép. Làm sao mà nghĩ đến, quan hệ của Giang Hoài Khê và mẹ nàng, lại tựa như dáng vẻ sóng ngầm mãnh liệt đây.

Đúng lúc này, một người hầu đi vào phòng khách, nói về phía Giang Hoài Khê rằng: “Tiểu thư, lão phu nhân gọi cô đến phòng người một chuyến.”

Giang Hoài Khê nghe vậy hơi nhíu mày, có chút không yên lòng mà nhìn Lục Tử Tranh một chút.

Lục Tử Tranh mím môi nở nụ cười với nàng, tỏ ý nàng yên tâm, Giang Hoài Khê mới đứng lên đi ra ngoài.

Phòng khách chỉ còn lại Giang mẹ cùng Lục Tử Tranh, hai người đều không nói chuyện, nhất thời bầu không khí yên tĩnh có chút đáng sợ. Giang mẹ phá vỡ yên lặng trước tiên, giải thích vì hành động của mình khi nãy: “Dì vừa nãy chỉ lo chuyện của Hoài Khê, lại quên nói đến ba và em trai Hoài Khê đều đang ở công ty vẫn chưa về, vì thế nên không đi ra tiếp đón được, Tử Tranh con đừng trách nhé.” Lại nói: “Đêm qua Hoài Khê không biết ăn cái gì, dạ dày đau cả một buổi tối, sáng sớm lại không ăn sáng, buổi trưa ở bên ngoài cũng không ăn cơm, haiz, không có điểm nào khiến người ta yên tâm hết.”

Lục Tử Tranh nghe vậy cũng nhăn lông mày lại, thật là không có chút nào khiến người khác yên tâm mà. Cô nghiêm túc hồi tưởng một lần, xác định tối qua lúc xem pháo hoa không có phát hiện Giang Hoài Khê có sự khác thường nào, chẳng lẽ là sau khi xem pháo hoa xong? Bất thình lình, cô nghĩ tới cảnh hộp sủi cảo trống không trên mặt tấm hình trong tin nhắn mà Giang Hoài Khê gửi cô...

Lục Tử Tranh không khỏi ảo não, Giang Hoài Khê đồ ngốc này.

Lúc cô xuất thần ánh mắt vô ý mà dừng trên cây dâu ngoài cửa sổ, Giang mẹ thấy cô rất lâu nhìn nó, cho rằng cô hiếu kỳ trong rừng mai rộng lớn lại đột nhiên xuất hiện một cây dâu, liền hiểu ý giải thích: “Đó là Hoài Khê và Hoài Xuyên khi bé trồng, Hoài Xuyên hồi nhỏ đi nhà trẻ, bạn nó đưa nó hai con tằm, nó liền mang về cùng nhau nuôi với Hoài Khê, không có lá dâu cho tằm ăn, thế là mỗi ngày Hoài Xuyên đều xin người bạn đưa tằm cho nó chút lá dâu, hoặc là dùng đồ chơi trao đổi, hoặc là đáp ứng một số điều kiện của người bạn kia, Hoài Xuyên cũng không bằng lòng gì, nhưng vì tằm nên cũng đáp ứng hết. Hoài Khê thì lại không vui, nói với Hoài Xuyên, có việc cầu người, sẽ bị kiểm soát bởi người, phải tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc, thế là hai đứa bèn ồn ào tự trồng một gốc cây dâu cho mình.” Giang mẹ nhớ tới chuyện cũ, vẻ mặt tràn đầy nét yêu thương, Lục Tử Tranh thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy càng thêm kinh ngạc thái độ của Giang Hoài Khê đối xử với Giang mẹ.

Giang mẹ đề nghị: “Tử Tranh muốn ra sau nhà xem không? Hoài Khê khi còn bé đều ở trong một ngôi nhà sau rừng mai này học tập, đến tận khi sau này con bé rời nhà đi.”

Lục Tử Tranh tất nhiên là gật đầu phụ họa.

Ra cửa, vòng tới một mảnh rừng mai ở đằng sau phòng khách, ẩn trong cây cối liền có thể nhìn thấy một căn nhà nhỏ màu trắng phía sau, đi qua con đường nhỏ khắc đá, thế là đến ngay đằng trước căn nhà nhỏ.

Giang mẹ chỉ vào cửa sổ của căn nhà nhỏ cười nói: “Hoài Xuyên khi bé rất thích bám dính Hoài Khê, nhà trẻ của nó tan học sớm, sau giờ học là nó chạy đến đây tìm Hoài Khê, khi Hoài Khê học tập, cửa lớn ở đây được đóng lại, Hoài Xuyên không vào được, liền xa xa chuyển cái ghế từ phòng khách tới nơi này, đạp lên trên ghế, nằm nhoài trên cửa sổ chào hỏi với Hoài Khê.”

Lục Tử Tranh tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, cũng cảm thấy đáng yêu, cười nói: “Tình cảm của họ thật tốt...”

Giang mẹ nhưng nghĩ đến điều gì, ý cười khóe môi từ từ trở nên hơi cay đắng, nhẹ giọng lập lại: “Đúng vậy, khi đó chúng nó tình cảm rất tốt...”

Bà như đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ vào gò núi nhỏ bên cạnh căn nhà bảo: “Nơi đó chôn một con chó nhỏ mà Hoài Khê nuôi từ khi lên bốn tuổi, lúc Hoài Khê mười tuổi nó bệnh nên chết đi. Hoài Khê chôn nó ở chỗ bên cạnh nơi con bé thường ở, sợ nó sẽ cô đơn, đêm nào cũng khóc lóc một buổi tối, nằm nhoài suốt ở cửa sổ nhìn nơi đó không chịu ngủ.”

Lục Tử Tranh hơi khó tưởng tượng thời khắc xúc động khi còn bé của Giang Hoài Khê như vậy, cô đột nhiên có chút tiếc nuối, không có cơ hội tham dự vào quá khứ của Giang Hoài Khê.

Giang mẹ lại nói tiếp: “Khi đó dì nghĩ, con gái trọng tình như vậy, e rằng sau này sẽ chịu thiệt trong tình yêu.” Nói xong, bà ngừng lại một chút, trong mắt chứa thâm ý mà nhìn Lục Tử Tranh một lát: “Tử Tranh nè, hy vọng của người làm cha làm mẹ đối với con cái kỳ thực cũng không nhiều, yêu cầu của dì đối với Hoài Khê từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ là cầu mong con bé bình an, sau đó tìm một người tốt biết lạnh biết nóng, nếu con bé nguyện ý, thì sinh một hai đứa con, con cháu lượn quanh đầu gối, cộng hưởng niềm vui gia đình, yêu cầu của dì như thế, cũng không quá đáng chứ?”

Cái nhìn kia, khiến Lục Tử Tranh cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Giang mẹ cười doanh nhiên nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy thâm ý, ánh mắt sáng rực: “Tử Tranh, con có thể thỏa mãn tâm nguyện đơn giản như vậy của dì không?”

Một khắc đó, Lục Tử Tranh ở trong tầm nhìn chăm chăm của Giang mẹ, cảm giác mình lại như một kẻ trộm ăn cắp trân bảo nhà người khác, xấu hổ không đất dung thân.

Cô vốn không nên có xấu hổ hoang mang như vậy, cô vốn vẫn cùng Hoài Khê quen biết như bạn bè, không có làm việc quá giới hạn nào cả. Nhưng hôm nay thời khắc này, dưới con dao găm mềm mại của Giang mẹ này, cô mới tinh tường biết được, bản thân mình lừa mình dối người cỡ nào.

Bởi vì có chút ý đồ không an phận, mới có thể xấu hổ không đất dung thân như vậy. Lại như lúc còn ở trung học cơ sở, lúc mẹ của mối tình đầu Chu Phương Phàm chỉ vào mũi mẹ cô mắng “Quản đứa con nhà chị cho tốt, đừng làm hư con cái nhà người khác”, âm thanh hàm răng cắn chặt của mẹ cạch cạch vang lên, lại vô lực biện giải.

Khi đó nước bọt của mẹ Chu Phương Phàm tung tóe ở trên mặt, trên mắt cô, bản thân vẫn nhẫn nhịn không dám lau, loại cảm giác đó, cô nhớ đến rất lâu rất lâu.

Tựa như hiện tại...

Chú thích:

[1] Vườn Đại Quan: Bối cảnh chính của bộ phim kinh điển Trung Quốc “Hồng Lâu Mộng”

[2] Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi.

Lời editor: Tử Tranh là đồ ngốc nhất quả đất =.=

Mối tình đầu của Tử Tranh (sắp) xuất hiện rồi hoho~