Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 51: Khởi hành đi xa, tiểu nhân theo sát

Đêm đó mọi người khởi hành.

Bạch Xá chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái ở cửa sau phòng hương để đón Thạch Mai và Diệp Son, một đệ tử Quỷ Đao Môn đánh xe, quanh co lòng vòng tìm đường nhỏ ra khỏi thành, đi về phía nam.

Thạch Mai và Diệp Son ngồi trong xe ngựa.

Diệp Son còn đang vì chuyện của Tần Điệp mà không vui, Thạch Mai khuyên nhủ nàng, “Tiểu Diệp à, Tần Điệp có gây mất lòng nhưng hẳn là không có ý xấu, ngươi đừng giận hắn.”

Diệp Son gật đầu, lúc này sắc trời đã tối, hai người nằm xuống nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau Thạch Mai nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, giống như đang đi vào phố xá náo nhiệt, lại nằm mềm nhũn trên đệm, cảm giác rất kỳ diệu.

“Ò.” Thạch Mai ngáp một cái rồi ngồi dậy, thấy Diệp Son đang vén rèm nhìn ra ngoài.

“Ngươi tỉnh rồi à? Chúng ta vào đến chợ, hình như ở ngoài kinh thành đó.” Diệp Son cười nói.

Thạch Mai nhìn bên ngoài, sắc trời đã sáng rồi, cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau buốt, đột nhiên nghĩ đến Bạch Xá tối hôm kia không được ngủ ngon, tối hôm qua lại cưỡi ngựa chạy cả đêm, nhất định mệt muốn chết rồi, không bằng cùng Diệp Son đi ra ngoài cưỡi ngựa một lát, hoặc là tìm một phòng trọ nghĩ chân, để Bạch Xá nghỉ một đêm đi.

Nghĩ đến đây, Thạch Mai vén mành xe lên.

Diệp Son cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía trước có hai con ngựa đi song song, một con màu trắng Bạch Xá cưỡi, một con màu đỏ như lửa… Đúng là Kỳ Lân Lửa của Diệp Son, lần này nàng cố ý mang theo để tránh bị Tần Điệp trộm đi … Mà không ngờ kẻ ngồi trên ngựa lại chính là Tần Điệp.

“A…” Diệp Son hít khí, Thạch Mai nhanh chóng ngăn lại, “Tiểu Diệp, nhẫn nại nhẫn nại, hít vào hít vào!”

Diệp Son làm gì nhịn được nữa, hét toáng lên, “Tần Điệp!”

Tần Điệp đang ngồi trên ngựa nói chuyện phiếm với Bạch Xá, ngoáy lỗ tai, “Ôi chao, ngươi có nghe thấy âm thanh thủng màng nhĩ của nha đầu kia không, khẳng định là ta bị nàng ám rồi.”

“Ngươi nói cái gì?!” Diệp Son nghe thấy liền chửi ầm lên.

Tần Điệp nghe thấy không đúng, ảo giác gì mà chân thật thế, nhìn lại, “Nha đầu chết tiệt?!”

“Ngươi mới là nha đầu chết tiệt, ngươi cút xuống ngay cho bà!” Diệp Son nhanh chóng nhảy ra ngoài, “Ai cho ngươi cưỡi Kỳ Lân Lửa của ta? Cút!”

Tần Điệp trừng Bạch Xá, “Sao ngươi không nói nàng cũng đi?”

Bạch Xá vô tội, “Ta cũng đâu có nói nàng không đến.”

“Ngươi… Ta cứ tưởng chỉ có hai người các ngươi.”

Bạch Xá cười, “Nếu chỉ có hai người chúng ta thì ta còn mang ngươi đi sao?!”

“Ồ…” Tần Điệp sửng sốt, sờ cằm, “Ra thế.”

Diệp Son đứng cạnh xe ngựa chỉ vào Tần Điệp, “Ngươi cút xuống, ngựa là của ta ta không cho ngươi cưỡi!”

“Đừng nhỏ nhen vậy chứ.” Tần Điệp mặt dày vỗ lên cổ Kỳ Lân Lửa, “Vất vả lắm ta mới làm thân được với nó…”

Diệp Son mất kiên nhẫn, “Kệ con mẹ ngươi.”

Tần Điệp hết cách, thở dài nói, “Được rồi, ta xuống.”

Còn chưa xuống Bạch Xá đã nhéo hắn, nhìn Thạch Mai trong xe ngựa.

“Ố nhưng mà rõ ràng ngươi ngồi con ngựa kia cơ mà!” Tần Điệp nói, “Ngươi đi cùng công chúa đi.”

Tần Điệp nhìn Thạch Mai.

Thạch Mai ở trong xe nghĩ… Không phải mình và Bạch Xá phải đi cùng xe chứ? Mang Diệp Son đến là tránh xấu hổ thôi.

Bạch Xá thả người nhảy xuống ngựa.

Tần Điệp bất đắc dĩ ngồi lên con ngựa trắng, Diệp Son vừa leo lên lưng Kỳ Lân Lửa vừa trợn mắt trừng hắn.

Tần Điệp tự biết đuối lý, cợt nhả nói, “Ôi, cười một cái thì nào, có khuôn mặt dễ coi thế thì cười cái đi.”

Diệp Son chải tõ, đưa tay vuốt cổ Kỳ Lân Lửa, miệng lẩm bẩm, “Kỳ Lân Lửa ơi, mày đừng cho hắn cưỡi nhé, hắn là lưu manh đấy!”

Tần Điệp không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời, thế gian này còn gì khó hiểu hơn con gái chứ?

Bạch Xá đi vào xe ngựa.

Thạch Mai và Diệp Son lúc ngủ trong này vẫn cảm thấy rộng thế nhưng lúc Bạch Xá tiến vào, Thạch Mai bỗng nhiên thấy xe nhỏ đi rất nhiều, cũng ấm lên đôi chút.

Hai người nhìn nhau, Bạch Xá không biết Thạch Mai còn giận mình hay không.

Xe ngựa dừng lại, Diệp Son và Thạch Mai tìm một cái ngõ nhỏ để rửa mặt rồi về xe đi tiếp.

Có đệ tử Quỷ Đao Môn mang tới mấy cái bánh bao nóng hôi hổi và hai bịch sữa đậu nành.

Thạch Mai cầm lấy đi ra ngoài, Diệp Son không uống sữa đậu, vừa gặm bánh vừa ỏm tỏi với Tần Điệp, nàng quay vào nhìn Bạch Xá, “Ngươi ăn không?”

Bạch Xá lắc đầu, “Ta ăn rồi.” Thấy Thạch Mai ngồi ở cửa liền vẫy tay với nàng.”Bên ngoài gió lớn lắm, vào trong này ăn đi.”

Thạch Mai lùi vào trong một tí, Bạch Xá ngồi bên cạnh nàng, lấy mấy cái bánh đặt vào vỉ hấp.

“Đây là đâu thế?” Thạch Mai uống sữa đậu xong, cảm thấy ấm áp lên rất nhiều.

“Trấn Bình An.”

“Vẫn còn gần kinh thành quá nhỉ?”

“Ừ.” Bạch Xá gật đầu, “Tối qua không đi nhanh.”

“Ngươi có mệt không?” Thạch Mai hỏi Bạch Xá, “Tìm một khách điếm nghỉ ngơi nhé?”

“Bây giờ còn chưa được. Phải rời khỏi trấn Bình An rồi mới tính.”

“Ồ.” Thạch Mai gật đầu cắn bánh bao, nước canh từ trong tràn ra thơm phức, miệng đầy sinh hương nhưng lại không nóng.

Thạch Mai cảm thấy ăn rất ngon, vừa ăn vừa lấy cái đũa xẻo một miếng bánh nhét vào miệng Bạch Xá.

Bạch Xá há miệng ra, Thạch Mai đỏ mặt… Ngày thường nháo giỡn với đám nha đầu trong phòng hương, ăn được cái gì ngon liền đút cho nhau, thế nhưng lúc này hình như sai rồi.

Bạch Xá thấy Thạch Mai đút cho mình ăn, cảm thấy nàng như thế chắc chắn là không giận nữa, đưa tay lau đi vết canh dính trên khoé môi nàng.

Thạch Mai nhìn hắn, tiếp theo ăn, hai người ở cạnh nhau rất hòa hợp.

Tần Điệp thò đầu nhìn vào trong xe, nhíu mày… “Bạch Xá may mắn hơn mình bao nhiêu, nhìn Thạch Mai ngoan ngoãn thế kia cơ mà, quả nhiên vẫn liên quan đến nguồn gốc, người bên trong là chim yến, kẻ bên ngoài này lại là con cọp mẹ.”

Tần Điệp vừa nghĩ vừa than thở.

“Ngươi nói cái gì?!” Diệp Son liếc xéo hắn.

“Không, ta đang khen ngươi cá tính mà.” Tần Điệp vội cười làm lành.

Diệp Son đưa tay xoa cổ, tối hôm qua ngủ trong xe sợ Thạch Mai thấy chật nên cả đêm đều phải nằm nghiêng, thế mà Thạch Mai còn như con mèo, lúc ngủ thích sáp vào chỗ ấm, gối lên tay nàng ngủ, nàng không dám động đậy sợ đánh thức Thạch Mai. Nhìn Thạch Mai mệt như vậy, chắc chắn đêm đó ngủ trong rừng nên không ngon, Thạch Mai không thể so với người luyện võ như nàng, lần này xa nhà, không thể để sinh bệnh.

“Khụ khụ.”

Tần Điệp thấy Diệp Son không ngừng nhu cổ, hỏi, “Sao thế, tướng ngủ xấu bị sái cổ hả…”

Diệp Son chẳng thèm so đo, vuốt ve bộ lông đỏ của Kỳ Lân Lửa.

Thạch Mai ăn xong mấy cái bánh bao liền đi ra ngoài, có một đệ tử Quỷ Đao Môn đi tới nhận cái vỉ hấp.

Thạch Mai cười tủm tỉm nói, “Cám ơn.”

Tần Điệp ở phía trước thấy được, quay đầu nhìn lại Diệp Son, “Haiz…”

Diệp Son buồn bực, Tần Điệp này đáng ghét quá!

Thạch Mai cũng nghe thấy, đi vào trong xe hỏi, “Sao Tần Điệp cứ chọc tức Diệp Son thế?”

Bạch Xá nói, “Hình như Tần Điệp nhất quán phương pháp rồi, nhưng có lẽ không áp dụng được lên người Diệp Son.”

“Vốn muốn mang Diệp Son đến giải sầu chẳng ngờ càng sầu hơn.” Thạch Mai thở dài.

“Cái này gọi là duyên phận.” Bạch Xá lật người nằm xuống, đầu gối lên chân Thạch Mai.

Thạch Mai kinh ngạc, nhưng nhìn trong xe nhỏ như vậy, Bạch Xá ngủ thế này mới duổi thẳng được chân, thoải mái hơn rất nhiều.

Bạch Xá nằm xuống liền ngủ, chẳng ngáy gì hết.

Xe ngựa ra khỏi thị trấn, qua hết đường bằng là sơn đạo gập ghềnh.

Xe bắt đầu rung xóc, Thạch Mai bị Bạch Xá gối lên cũng không thể động, lẳng lặng ngồi lật sách… Lật một lát, tầm mắt không tự chủ rơi trên người Bạch Xá.

Bạch Xá rất dễ nhìn, Thạch Mai nâng cằm quan sát, ngón tay chạm vào mái tóc đen dài tán loạn trên đất.

Trước kia nàng phát hiện tóc Bạch Xá rất mềm. Thạch Mai ít gặp nam nhân, chỉ biết tóc cha hơi cứng cho nên tính tình người rất xấu, lúc tức giận sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ. Nhưng Bạch Xá thì không… Tuy rằng công phu cao cường, một đao đoạt mệnh, nhưng từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ tức giận, đặc biệt luôn nhẹ giọng khi nói chuyện với mình.

Thạch Mai nghĩ, ngón tay lại sờ lên, chạm vào lỗ tai Bạch Xá, lại sờ sang gò má… Người này rất sạch sẽ, không giống nam nhân mình từng thấy.

Đang lúc ngẩn người chợt nghe tiền Bạch Xá cúi nói, “lúc ta ngủ thì sờ… Vậy sao lúc ta thức ngươi lại không sờ?”

Thạch Mai muốn thu tay về, Bạch Xá đã mở mắt nhìn nàng.

“Ngươi còn thức? Ta cứ nghĩ ngươi đang ngủ.”

“Lúc nãy đúng là đang ngủ.” Bạch Xá xoa cổ, “Ngủ rất ngon.”

Thạch Mai thấp giọng nói, “Vậy ngươi ngủ thêm một lúc nữa đi, mấy ngày nay cũng mệt rồi.”

Bạch Xá ngồi dậy tựa vào người nàng, “Ta ngủ đủ rồi.”

Thạch Mai thấy hắn hoàn toàn tỉnh táo lại có cảm giác không tự nhiên, lầm bầm, “Không biết đám Toản Nguyệt sao rồi.”

“Dì Hoắc chuyển qua ở cùng Vương cô nương rồi, ngươi yên tâm đi.” Bạch Xá nói, lại có chút tiếc nuối, “Biết thế mang theo con mèo béo kia.”

“Tiểu Phúc Tử hả?” Thạch Mai cười, “Ta muốn hỏi ngươi từ lâu rồi, sao ngươi thích Tiểu Phúc Tử thế?”

“Vì nó giống ngươi…”

Bạch Xá vừa thốt ra, ánh mắt Thạch Mai đã trở nên mơ hồ.

Bạch Xá lập tức nhớ ra… Tần Điệp từng nói với hắn, không thể nói con gái giống hoa cỏ bên ngoài.

“Này.”

Mành xe bị vén lên, Tần Điệp hỏi, “Ra khỏi trấn Bình An rồi, chúng ta đi hướng Nam hay Tây Nam?”

“Đi Tây Nam có vẻ mau hơn.” Thạch Mai nói, “Đường càng xa càng khó đi.”

“Chưa chắc.” Bạch Xá ngăn lại, “Hướng Nam phần lớn là quan đạo, tuy rằng vòng hơi xa nhưng đường yên ắng, hơn nữa bên đường còn có thành trấn, có quan binh. Tây nam mặc dù nhanh nhưng phần lớn là sơn đạo, nhiều thổ phỉ.”

“Vậy à?” Thạch Mai hiểu ra.

“Hướng Nam.” Bạch Xá chỉ vào đường đi phía trước, “Chúng ta không cần chạy, chậm cũng được.” Nói xong liền kéo Thạch Mai vào trong xe ngựa.

Tần Điệp hâm mộ nhìn Bạch Xá và Thạch Mai trong xe vừa nói vừa cười, thở dài, đúng vậy, hai người này không cần vội, một đường du sơn ngoạn thủy cũng thấy thoả mãn, chẳng bù cho con cọp mẹ hùng hổ hùng hục kia.

Càng nghĩ càng uể oải, Tần Điệp ngẩng đầu đi qua… Diệp Son cưỡi Kỳ Lân Lửa hóng gió phía trước quay đầu nhìn hắn, “Chậm như rùa thế, có đi không?”

Tần Điệp nhăn mày, hồng y ngựa đỏ đúng là giai nhân, chẳng qua hơi xấu tính một tí.

Nghĩ xong liền phi ngựa vọt lên, đi song song với Diệp Son, dẫn đầu xe ngựa, di chuyển về quan đạo phía Nam, thẳng tiến tới Kiềm Trung.

Một đường coi như bình an chẳng xảy ra chuyện gì, đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, đường đến Kiềm Trung cũng chẳng còn xa.

Hôm nay xe ngựa đến vùng Thần Châu, trời đã tối, mọi người liền chọn một quán trọ đặt chân.

Vừa mới đi vào, Thạch Mai đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, mùi hương này đặc biệt tươi mát thanh nhã, không nồng như đàn hương, liền quay sang hỏi tiểu nhị, “Tiểu nhị, đây là mùi gì thế?”

“Ồ, mấy vị không phải người địa phương đúng không?” Tiểu nhị cười nói, “Đây là ‘hương kỳ dị’.”

“‘Hương kỳ dị’?” Diệp Son không rõ, “Là hương phấn sao?”

“Là cam thảo thôi, cứ bỏ trực tiếp vào trong lư hương, ở đây nhà nào cũng dùng loại hương này.”

“Thật không?” Thạch Mai cảm thấy mùi này rất đặc biệt, liền hỏi chỗ bán.

Tiểu nhị nói tiệm thuốc quanh đây bán rất nhiều, Bạch Xá cho hắn chút bạc, bảo hắn đi mua mười cân bỏ trong xe ngựa.

Đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu động đũa.

“Ôi…” Thạch Mai ăn được hai miếng liền uống một hớp trà lạnh, “Nhạt quá vậy?”

“Vùng này bị bệnh thấp trọng, đều ăn nhạt.” Bạch Xá thấy nàng ăn không quen, bảo tiểu nhị đi làm vài món không có đồ nhạt đến.

“Xem ra… Nơi này không chỉ có bệnh thấp trọng, người còn phức tạp.” Tần Điệp ngồi cạnh đột nhiên mở miệng.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn… Dưới lầu hai là đường lớn, trên đường có một đội nhân mã đang chạy tới.

Dẫn đầu là Phó Tứ đã nhiều ngày không gặp.

“Sao Phó Tứ lại ở chỗ này?” Thạch Mai nghi hoặc.

“Vùng Kiềm Trung là địa bàn của nhà họ Đoan, Phó gia cũng chẳng có bao nhiêu thế lực, chắc chắn không phải tình cờ đi qua.” Bạch Xá buông chén rượu, đưa đĩa rau cho Thạch Mai, “Đừng để ý đến họ, chúng ta đi đường của chúng ta.”