Một đường phóng về phía tây, chỉ dừng lại để đổi ngựa, chúng ta đã bỏ trốn bất ngờ như vậy. Cho dù có người đuổi theo, thì cũng chênh mộtkhoảng khá xa, nên không đuổi kịp được. Sau đó chúng ta đến vùng biêngiới giữa bản quốc với Tây Cương, một thôn trấn gồm nhiều tộc người cùng sinh sống. Trước đây người Hồ (Trung Quốc cổ đại gọi những dân tộc ở phương bắc hoặc Tây Vực) thường họp chợ ở nơi này, nên những thương nhân người Hồ tới buôn báncũng ngừng chân ở đây, dần dà, có khá nhiều người định cư luôn tại đây.Bởi vì đây là khi vực không được quản lý, đào phạm hoặc là những ngườibị quan phủ áp bức đến không thể sống nổi, cũng sẽ trốn tới đây. Đâycũng là nơi náu thân ta và sư phó đã bàn bạc từ trước.

Mua một viện để nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày liền ngồi trên lưngngựa, ngay cả ta cùng sư phó cưỡi ngựa đã quên mà còn không chịu nổi,huống chi là Trương Lai, đùi cùng mông đã bị mài đến không ra dạng gì,vậy mà hắn cố gặng chịu đựng không rên một tiếng.

“Giờ có thấy hối hận không?”, ta vừa bôi thuốc cho hắn vừa nhẹ nhàng hỏi.

“Ta không hối hận”, mặt hắn úp vào trong gối, giọng nói buồn bực mang theo sự hờn dỗi.

Ta khẽ nhếch môi, thuận tay giúp hắn mát xa cơ bắp, “Trên người chúng ta có mấy ngàn lượng, áo cơm chưa cần phải lo. Nhưng miệng ăn núi lở mà không làm việc gì cả cũng không tốt, cho nên ta cùng sư phó định đếnlàm tiêu sư hộ vệ cho đoàn thương nhân, chàng cảm thấy thế nào?”, đếnđược đây, mạch suy nghĩ của ta ngày càng rõ nét, tìm hiểu tin tức tìnhbáo ở Tây Cương này, vẽ bản đồ, hiểu rõ thiên văn hoàn cảnh tình hình,có lẽ là phương thức báo thì hữu hiệu nhất. Ta chỉ có một đôi tay nênviệc có thể làm cũng có hạn, nhưng những thông tin tình báo này rơi vàotrong tay tên Hoàng đế có chí hướng cao rộng kia, thì có thể sẽ hữudụng. Hơn nữa ta phần nào hiểu được Hoàng đế, chỉ có cách để hắn cảmthấy ta còn hữu dụng, thì hắn mới tha cho ta. Bằng không dù không bắt ta trở về, thì cũng sẽ phái người ghết ta vì xúc phạm tôn nghiêm của hắn.

Về phần lựa chọn nghề, ngân phiếu mấy ngàn lượng chúng ta có, đúng là đủ để bắt đầu làm ăn buôn bán. Nhưng chúng ta lại không biết nhiều vềkinh doanh, không có sự giúp đỡ, không có người quen biết, quan trọnghơn, thứ người Hồ cần là tơ lụa, đồ sứ, lá trà đều phải nhập hàng từ nội địa, chúng ta không có nguồn cung cấp, lại vì nguyên nhân thân phận,nên kkhông dám đặt chân vào nội địa. Cho nên việc buôn bán đối với chúng ta mà nói thì chỉ là lý luận suông thôi.

Mà ta cùng sư phó thân có võ nghệ, Trương Lai trời sinh khoẻ mạnh,làm tiêu sư thì dư xài. Hơn nữa đi theo đoàn thương nhân đến từng bộ tộc trên thảo nguyên để buôn bán, vừa đúng với mục đích của ta.

“Tiểu Khê, nàng thông minh hơn ta, chuyện gì ta cũng nghe theo nàng”, hắn giữ tay ta lại nắm thật chặt.

Tới biên thành (thành gần biên giới), ta bái Vũ sư phó làm nghĩa phụ, lần này khác với lần bái Cố Thái uý, lần nay ta chân thành mà bái lạy.Phụ mẫu ta đều mất sớm, Vũ sư phó lại không có con gái, nhiều năm làmbạn, đã sớm coi nhau như người nhà rồi. Hiện tại chỉ là sửa cách xưng hô mà thôi.

Cùng nghĩa phụ, Trương Lai đi bái kiến Đại đương gia (người đứng đầu) ở đây. Nơi này là khu vực không người quản lý, người tốt người xấu lẫnlộn, trị an lại không thành vấn đề, tất nhiên không phải vì mọi người có sự tự giác cao, mà là có thế lực ngầm khống chế nơi đây. Chúng ta muốnan thân, tất nhiên trước tiên phải tới bái kiến đỉnh núi cao ở chỗ này.

Đại đương gia ở đây là một hán tử (người đàn ông cao to) có râu quainón, nhưng ánh mắt thường xuyên loé sáng làm người ta biết được hắnkhông phải là người bình thường chất phác, chắc chắn là người cực kỳgiảo hoạt.

Ánh mắt hắn luân phiên chuyển qua chuyển lại trên người ba chúng ta,dừng lại trên mặt ta lâu hơn một chút, dường như đã chấp nhận lý donghĩa phụ bị bọn quan phủ hãm hại đành phải tha hương (đi đến nơi đấtkhách quê người), cười nói: “Dù sao, các ngươi đã có ý định làm người áp tải mà còn mang theo một nữ nhân yểu điệu sao?”

Nghĩa phụ cười ha ha nói: “Tiễn thuật của con gái ta còn có thể hơn rất nhiều người.”

“Thật sao?” , Đại đương gia nổi hứng thú “Dám so tài không?”

“Sao lại không?”, nghĩa phụ thay ta đáp ứng.

Từ đầu đến cuối ta không hề mở miệng, dung mạo của ta dễ dàng gây rahoạ, cho nên trước mặt người ngoài ta đều không nói không cười, mọi việc kết giao đều giao cho nghĩa phụ cùng Trương Lai. Lúc này tỷ thí lại rất hợp ý ta, có thể làm cho những người có ánh mắt háo sắc nhìn ta thànhtâm phục. Thì sau này làm việc càng thuận tiện hơn.

Vũ khí cùng áo giáp Hoàng đế tặng đều là thượng thượng phẩm (hàng cực tốt), chỉ cần liếc mắt đã thấy bất phàm, làm sao ta dám lôi ra dùng.Đành giấu ở phòng ngủ, hy vọng sau này còn có cơ hội đem ra dùng. Hiệntại đao cung tên đang dùng chỉ là những thứ tầm thường mua ở đây, tuytầm thường, nhưng cung tên là thứ ta thích nhất và cũng thấy tự tinnhất, ta sao có thể thất bại được.

Sau khi bắn cung thắng, Đại đương gia lại mời ba người chúng ta lưulại uống rượu. Hàng người dài mời từng chén từng chén, ta và sư phó đềucó tửu lượng uống mãi không say, tửu lượng Trương Lai cũng rất tốt,ngược lại làm chủ nhân cùng toàn bộ người mời uống đến say mèm. Buổi tối Đại đương gia tự mình đưa chúng ta ra cửa, ta cùng nghĩa phụ nhìn nhaucười cười, xem ra tạm thời coi như đã kết giao xong, Trương Lai cũng đãhơi say.

Có được sự tán thành của Đại đương gia, tìm việc làm ở đây lại càngdễ dàng, rất nhanh đã có thương nhân liên lạc, muốn chúng ta hộ tống một chuyến hàng hóa đến thảo nguyên. Lần này hộ vệ chỉ có mười mấy người,ba người chúng ta chỉ là một phần nhỏ trong số đó, việc phải làm cũngkhông coi là nhiều. Trên đường đi ta học tiếng Đột Quyết, sau này chắcchắn sẽ có lúc dùng đến.

. . . . . .”Hôm nay đến Thiên Miên, thời tiết nóng bức khô ráo, chỉcó một hồ nước ngọt cách năm dặm về phía tây là có thể uống được. Haibên Đông Nam đều bao phủ bởi cát chảy (cát lún ở sa mạc), chỉ cần hơi sơ sẩy là có thể mất mạng trong đó. Ở đây hằng năm tháng mười trời lạnhnhư trời tháng tư, có tuyết, phải mặc nhiều quần áo mùa đông. Từ thángsáu đến tháng tám nóng bức ít mưa, dễ bị cảm nắng. Vừa tới tháng ba thìtrời trở lạnh, thường có bão tuyết, nhiều súc vật bị chết cóng. Nhữngngười ở đây phần lớn là người Diêu Hách, tín ngưỡng thiên thần. Nam nữgià trẻ cộng lại khoảng hai ngàn người, đều bị phụ thuộc vào người ĐộtQuyết, sinh tồn là vì chăn dê nuôi ngựa cho tộc Đột Quyết. Bởi vì nhânsố cực nhỏ, người thiện chiến lại rất ít, nên không được Đột Quyết coitrọng, cho nên mới không bị thôn tính. Người Diêu Hách thường xuyên bịngười Đột Quyết chèn ép, hoặc bị lợi dụng để phản gián (chống địch bằngkế ly gián).”

Ta buông bút, kiểm tra lại một lần nữa địa đồ cùng những ghi chép đặc điểm thời tiết trên tấm da dê, rồi lại chép lại lần nữa. Phàm là nhữngghi chép, địa đồ được vẽ ra, ngoại trừ một bản dự định đưa cho Hoàng đế, thì lưu lại một bản cho mình, để sau này làm việc cho thuận tiện.

Đã hơn một năm rồi, tiếng Đột Quyết của ta đã rất lưu loát, hiện giờbắt đầu học đọc học viết. Đang nghĩ ngợi, thì Trương Lai nâng màn lênbước vào cười nói: “Tiểu Khê, ngày mai chúng ta có thể về tới nhà rồi.”

“Ừ, sắp sang năm mới rồi, lần này chúng ta trở về sẽ tạm thời không nhận việc, chờ qua tết, sang năm sau rồi tính tiếp.”

Trương Lai đi đến bên cạnh ôm lấy ta, “Nàng thực sự để cha đưa cái thứ kia sao? Hay là để ta đi đi?”

Ta lắc đầu, “Trong ba người chúng ta, chỉ có cha là thích hợp nhất,ta cũng thấy yên tâm nhất. Hơn nữa chỉ đưa đến chỗ quan binh dịch trạmthôi, dùng thẻ bài của ta nhất định sẽ có người phi một mạch tám trămdặm đưa đến tận tay Hoàng đế, chẳng cần cha tự mình trở lại kinh thành,chàng không cần phải lo lắng. Ta là nữ nhân, chàng lại chưa bao giờ giao thiệp với quan binh, chỉ có cha là thích hợp nhất.”

Trương Lai gật đầu, lại hỏi: “Tiểu Khê, có phải ta rất vô dụng không?”

Ta nở nụ cười, “Hơn một năm nayy, chàng đã cưỡi ngựa rất tốt, tiếngĐột Quyết cũng biết nói, giết bọn cướp ngựa cũng không nương tay. Chàngbỏ lại tất cả để đi cùng ta, bảo hộ ta, có một trượng phu như chàng, tathấy đủ lắm rồi.”

“Tiểu Khê, chỉ cần nàng không chê ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên nàng.”

Ta khẽ gật đầu.

“Tiểu Khê, ta muốn. . . . . .” , tay hắn ôm ta dùng lực hơn một chút.

“Đừng nháo loạn, chốc lát nữa cha vào đấy.”

“Ờm”, hắn cúi đầu, bộ dáng hơi chán nản.

“Ngày mai là về đến nhà rồi, đến lúc đó làm gì sẽ đều tùy chàng. . . . . .” , ta dịu dàng nói.

“Vậy thì. . . . . . hôn trước một cái.”

Ta cười thơm lên mặt hắn một cái, hắn cũng thơm lên mặt ta một cái,rồi mới đứng dậy cười nói: “Ta đi gác đêm cùng cha, nàng ngủ trước đi.”

Ta gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài, chính mình cũng thu thập đồ vật này nọ rồi ngủ.

Qua một năm nay, đã nhận được tin tức từ Hoàng đế, thị vệ bên ngườiHoàng đế cũng đã xuất hiện. Không khác lắm so với ta dự đoán, việc talàm hẳn là hữu dụng, người hữu dụng xử lý chuyện hữu dụng so với ở trong cung làm phi tần còn có ích lợi hơn. Ta nên cảm thấy may mắn vì Hoàngđế là người có chí làm chủ bốn phương sao?