Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 4 - Chương 9: Rồng tàn ác và cách cứu vớt tiền riêng

Buổi sớm mờ sương ở đầm lầy, Night ngồi cạnh hồ nước, nét mặt đầy buồn bã.

“Trông mình xấu xí lắm hả?” Hắn vuốt ve mặt mình, soi bóng dưới nước: “Nhìn cũng không đến nỗi mà nhỉ...”

Rồng Đen Night đã dần quen với dạng người của mình vô cùng rầu rĩ —— chẳng hiểu vì sao, mỗi lần hắn biến thành dạng người Salo lại xa lánh hắn.

“Chẳng lẽ do thẩm mỹ của con người không giống Rồng?”

Rồng Đen đang rầu thúi ruột không nhận ra tử linh pháp sư đang đến chỗ mình. Thế nên, khi nghe thấy tiếng gió vun vút bên tai, hắn chỉ biết quay đầu lại đầy ngốc nghếch.

“Bụp bụp!”

Khuôn mặt của tử linh pháp sư đỏ bừng lên vì tức giận, câu hét lên đầy phẫn nộ: “Đã dặn bao nhiêu lần rồi! Không được khoả thân đi linh tinh!”

—— ặc, Rồng Đen mới quen với dạng người của mình còn chưa có thói quen mặc quần áo.

Nằm dưới hồ, Night tiu nghỉu biến về dạng rồng, rồi vừa cẩn thận nhìn nét mặt của Salo, vừa chậm chạp bò lên bờ.

Vẻ mặt của tử linh pháp sư trẻ tuổi vẫn tái nhợt như thế, nét đỏ ửng vừa nãy như chỉ là ảo ảnh của nắng sớm trong màn sương.

“Đi ăn thôi.” Cậu nói.

Rồng con ngoan ngoãn cúi đầu, rón rén theo cậu về lều.

Bữa sáng hôm nay của Night là mười quả dưa hấu —— có lẽ là thấy hài lòng với mấy khoản tiền chuộc của Salo, thỉnh thoảng hai chủ nhân của thành Rồng Đỏ sẽ cung cấp vài loại hoa quả theo mùa hoặc trái mùa cho cậu. Mới đây thôi, Rồng Bạc Arthur tặng một đống dưa hấu cho Salo trong ánh mắt đầy đau đớn của Rồng Đỏ. Tất nhiên là, vẫn như mọi khi, cuối cùng người được hưởng cũng chỉ có Night mà thôi.

Rồng Đen khẽ khàng ngồi xuống cạnh lều, vươn móng lấy dưa ——

“Một đồng vàng.” Tử linh pháp sư lạnh lùng nói.

Night ngớ người: “Hả?”

Mặt Salo vẫn lạnh tanh: “Ăn một quả dưa hấu trả một cục vàng.”

Rồng Đen điếng người: “Trả tiền?!”

“Đúng vậy.” Tử linh pháp sư gật đầu.

“Hồi trước có thế đâu....” Night đối với móng vuốt tiêm, “Sao lại phải trả tiền?”

“Bởi vì giờ anh không vui.”

“......” Đôi mắt lam của Night chớp chớp, “Sao anh lại không vui?”

Salo liếc hắn: “Chẳng sao cả.”

Con tim Night rỉ máu: không sao mà em lại phải trả tiền à?!

“Dưa hấu này —— em còn muốn ăn không đây?” Tử linh pháp sư chẳng hiểu vì sao mà lại không vui giục giã đầy tàn nhẫn.

Rồng Đen lén ngó nhẫn để đồ của mình: bên trong đã hết sạch hoa quả rồi.

Rồng Đen đành phải khóc lóc dâng mười đồng vàng sáng loáng lên, nhìn từng đồng vàng rơi vào tay Salo, cõi lòng tan nát tạm biệt chúng: “Của em....”

Ăn sáng xong, Night chăm chỉ tìm kho báu quanh đầm lầy hơn mọi khi rất nhiều ——”Có kho báu rồi, chắc Salo sẽ vui hơn nhỉ?” —— mà thành quả của hôm nay cũng phong phú hơn mấy hôm trước thật.

“Úi! Sách ma thuật hệ bóng tối! Còn có cả gậy phép thủy tinh đen nữa!” Salo vui vẻ kiểm kê chiến lợi phẩm, ánh mắt và ánh lửa bập bùng cùng đống vàng bên cạnh tỏa ra ánh vàng lập lòe.

Night khẽ nuốt nước bọt, kiềm cái móng vuốt đang rục rịch của mình lại: “À ừm, anh Salo...”

“Chuyện gì?” Tử linh pháp sư đang sung sướng không cả ngẩng đầu lên.

“Giờ anh có vui không......”

“Ặc, không rút ra được....” Salo cau có nhìn cái bình thủy tinh trong tay: “Cái nút này chặt quá!”

“Hả? Để em thử coi.”

Hai cánh tay thon dài mạnh mẽ vươn tới, cầm lấy cái bình thủy tinh trong tay cậu rồi rút cái nắp ra đầy dễ dàng: “Mở được rồi này.”

Ngọn lửa vàng bập bùng trong gió đêm, ánh lửa lấp lóe trên khuôn mặt tử linh pháp sư, làm khuôn mặt tái nhợt ấy có sức sống hơn.”Night......” Cậu cúi đầu gọi tên người ngồi phía sau.

“Sao thế?” Rồng Đen biến thành hình người dựa vào vai cậu theo thói quen.

“Dưa hấu tối nay... Gía hai đồng vàng một quả!”

Cứ thế, tiền riêng của Rồng Đen hao đi với tốc độ khủng khiếp.

“Không thể để thế này được, ” Night nắm tay: “Mình phải hành động thôi.”

Sau vào lần trao đổi bí mật với hai chủ nhân ở tháp Rồng Đỏ, vào một đêm nọ, Night xốc chăn Salo lên.

“Á! Night, em làm cái gì đấy!” “Ặc, đừng nhúc nhích.” “Night... Á! Buông ra....” “Đừng!” “Ưm... Ư.... Buông... ra....” “Không được!” “Em....A.... Night......”

“Arthur nói rồi, chỉ cần đút XX của em vào OO của anh, thì anh, với cả vàng đều là của em tất!”

“......”

“Bụp bụp!”

Đêm ấy, kỵ sĩ hoàng gia – đã rời khỏi cái hồ chứa những ký ức kinh hoàng đến nơi ở mới bừng tỉnh bởi một tiếng động lạ. Nó mơ màng ngẩng đầu lên: “***? Kẹc!!!”

Bộ xương khô sung sướng: “***! Con rồng đểu cáng kia! Mi cũng có ngày hôm nay!”

Mà Night bị ma pháp trói lại buồn bực uốn éo trong làn nước lạnh lẽo: “Rõ là Arthur bảo Salo sẽ vui lắm mà.... Đồ lừa đảo!”

Sau đêm đó, việc Rồng Đen Night được cho đồng vàng sẽ chỉ là chuyện cổ tích mà thôi