Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 2 - Chương 2: Rồng con và vàng lá

Điều thứ hai của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》

Phải dạy cho con mình cách tiết chế, nếu không nó sẽ biến phòng ngủ của mình thành nơi giấu vàng; phải dạy con mình cái gì là không được, nếu không nó sẽ lặp đi lặp lại cái việc ngu xuẩn đó cho đến khi có con Rồng khác không nhịn được phải dạy hộ các bạn mới thôi.
Có lẽ là đã gặp phải đả kích khó có thể chịu được, vương tử Edward trẻ tuổi đầy hứa hẹn bắt đầu mượn rượu giải buồn.

Tin tức này truyền đến nước láng giềng, là bạn thân của vương tử, vương tử Charles của vương quốc Bạch Đàn thấy mình có nghĩa vụ phải đi khuyên bảo bạn cũ của anh.

Sau chuyến hành trình vất vả, vương tử Charles cuối cùng cũng bước đến cửa cung điện vương quốc Hạt Dẻ — chàng nhìn thấy đứa bé đó.

“Một đứa trẻ kì lạ.” Vương tử Charles nghĩ thầm: “Nó đang cố giật lá vàng ở trên tường xuống sao?”

Là vương quốc giàu nhất lục địa, cung điện của vương quốc Hạt Dẻ thỏa mãn định nghĩa “giàu có” của bất cứ ai, mà giờ phút này — nếu anh không nhầm — một bé trai tí xíu đang có ý định để vương cung trở nên giản dị hơn.

“Thật kì lạ, ta vậy mà lại không biết chỗ này muốn đổi phong cách đấy.” Vương tử Charles cảm khái cúi người: “Này, nhóc con, nhóc là con nhà ai?”

Đứa bé ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi tiếp tục cố gắng giật cái lá bằng vàng còn cao hơn nhóc đó ra. Nhưng thật rõ ràng, tuy rằng nhóc đã đánh đu lên cái lá vàng đó, kết quả vẫn là bằng không.

Vương tử Charles hơi buồn cười: “Nhóc thích vàng lắm hả?”

Đứa bé đó không thèm quan tâm đến anh.

Vương tử Charles thử giật một cái lá bằng vàng xuống: cái lá không hề nhúc nhích.

“Cung điện này đã được tế ti Ánh Sáng chúc phúc, nhưng đồ trang trí sẽ không bị tổn hại đâu.”

Anh tốt bụng nói với đứa bé vẫn đánh đu trên cái lá, đổi lại là cái nhìn chăm chú đầy hoang mang.

Vương tử Charles đành tiếp tục giải thích: “Nói cách khác, nhóc không bứt cái lá vàng này ra được đâu.”

Vương tử của vương quốc Bạch Đàn lo rằng nhóc sẽ bị xước tay nên tốt bụng ôm đứa bé đó xuống, nhưng chân mới chạm đất, nhóc con đó lại không chịu bỏ qua mà bám víu lấy cái lá.

“Thật sự thích đến thế sao?” Charles líu lưỡi, giữ tay nhóc lại.

“Oa …” Đứa bé không giãy ra được bắt đầu ngấn lệ.

“Ôi, đừng khóc mà …” Vương tử Charles đau đầu, anh kiểm tra cả người, cuối cùng tháo cái nút bằng ngọc bích xuống, đưa cho nhóc con: “Tặng nhóc này.”

Đứa bé nức nở nhìn anh, rồi lại nhìn cái nút trong tay anh, do dự nhận lấy, rốt cục cũng nín khóc mỉm cười.

“Giờ thì không phải khóc nữa nhé.” Charles vừa mừng thầm vừa đứng dậy: bạn cũ của anh đang chờ anh, anh không ở đây chơi với nhóc này mãi được.

Mà khi anh tới phòng tiếp khách của vương tử Edward, quả đúng là vương tử của vương quốc Hạt Dẻ đang chờ anh.

“Hôm nay trời đẹp quá, chẳng phải sao?” Vương tử Charles mỉm cười ngồi đối diện chàng: “Bạn yêu quý của ta ơi, vì sao lại không ra đón ta? Uổng ta lo lắng cho bạn thế.”

Vương tử Edward im lặng nhìn anh một chốc, nói: “Anh thiếu một cái nút áo.”

“Sự quan sát của bạn vẫn tuyệt như xưa.”

Charles vừa định kể lại chuyện mới xảy ra ở cửa cung, thì chợt nghe bạn tốt thở dài: “Người thứ hai mươi ba.”

“Cái gì hai mươi ba cơ?”

Mặt vương tử Edward không hề thay đổi: “Có phải anh đã gặp được một bé trai bên ngoài không?”

“Đúng vậy.  Đó là con nhà ai thế? Đáng yêu quá.”

“Tôi nhặt được nó, vẫn chưa ai đến nhận về cả —” Vương tử Edward tiếp tục: “Anh có tò mò vì sao không ai quan tâm đứa bé đó làm gì không?”

“À, nhắc đến mới nhớ, thật là kì lạ — người hầu nghỉ hết rồi sao?”

“Không, là mọi người đều quen rồi thôi.” Vương tử vương quốc Hạt Dẻ lại thở dài: “Đứa bé đó … Từ ngày nó đến đây, gần như hôm nào cũng bứt lá vàng trên cửa cung  điện …”

“Mọi người không bảo nó lá vàng không bứt xuống được sao?” Vương tử Charles rất ngạc nhiên.

“…” Vương tử Edward im lặng nhìn bạn mình một chốc: “Anh là người thứ hai mượi ba lấy nút áo dỗ nó.”

“…” Vương tử Charles đỡ tường: “Ý bạn là ta đã bị một nhóc con lừa?”

“Không.” Vương tử Edward lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, dù sao thì anh cũng không phải người thứ hai trăm ba mươi bảy lấy tiền hoặc kim tệ dỗ nhóc ấy.”

“ … Bạn yêu quý của ta ơi.” Vương tử vương quốc Bạch Đàn cười khổ: “Bằng cách nào mà bạn nhặt được bé cưng này thế?”

“Chắc là …” Vương tử Edward rót đầy ly rượu của mình, nét mặt đầy phức tạp: “Là ý của thần Ánh Sáng …”

Đến tối, Lucy nhẫn nại chờ mấy nàng hầu trong phòng đi hết, rồi lặng lẽ bò xuống giường.

Nhóc xốc cái thảm bằng lông ngỗng ra, nhìn kim tệ và nút áo đầy giường, thấy rất là thỏa mãn.

“Đồ mình tự xếp còn tốt hơn con người nhiều!” Rồng con nhào vào kho báu của mình, sung sướng lăn lộn: “Nếu dày hơn tí nữa thì tốt quá. Tiếc là không bóc vàng trên tường ra được … Ừm, mai lại đi thử lần nữa xem sao!”

“Nhưng mà.” Lucy hoang mang gãi gãi đầu: “Vì sao mấy người này lại cho mình vàng và đá quý nhỉ?”