Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 1 - Chương 8: Rồng và những tên bại chiến

“Thế, mấy dũng sĩ đó giải quyết sao vậy?”

Ngày mà Arthur quyết định dọn đến ở cùng Nicolas, anh đã hỏi Rồng Đỏ vấn đề này — tất nhiên, anh không hề nghi ngờ bạn đời mình, chỉ đơn giản là thấy tò mò mà thôi.

Rồng là động vật ăn tạp, nhưng đại đa số Rồng đều chọn ăn chay: dù sao sự tồn tại của Rồng đã đủ làm loài người lo lắng rồi, nếu chọn ăn mặn, việc sống hòa bình với con người sẽ là điều không thể.

Nicolas thích ăn hoa quả đương nhiên là sẽ không ăn các dũng sĩ như lời đồn, nhưng những dũng sĩ biến mất trong tòa thành này quả thật không được thả về vương quốc của mình.

Vậy, các dũng sĩ đi đâu hết rồi?

“Arthur, thắt lưng em đau quá …” Nicolas quắn chăn xoay người lại, mơ màng oán trách người đang đứng trước giường: “Cứ như bị quẳng từ trên trời xuống đất ấy …”

Arthur ghém chăn lại cho chàng, rồi đặt lên trán chàng một nụ hôn chào buổi sáng: “Khó chịu thì nghỉ ngơi đi, để ta đến kho cho.”

Nicolas gật gật đầu, rồi nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

Arthur rời khỏi phòng ngủ, vào phòng chứa đồ vác cái bao vàng căng phồng đi, rồi ra cửa kiểm tra thiếu niên lạnh run bọc cái thảm rách nằm trong thùng rác.

“Có vẻ vẫn còn sống.” Arthur thở phào, biến lại thành Rồng Bạc, quắp túi vàng và người, vỗ cánh, vọt vào bão tuyết.

Hang báu vật của Rồng cũng khá gần, Arthur còn chưa kịp cảm thấy rét — thực ra, Rồng Bạc không sợ lạnh — thì đã tới nơi rồi.

Arthur đáp xuống cửa động, kiểm tra lại phép thuật phong tỏa rồi mới cẩn thận gẩy gẩy móng lay tỉnh thiếu niên tím tái đang nằm trên mặt tuyết.

“Ưm … Con Rồng chết tiệt …” Thiếu niên run rẩy tỉnh lại, mơ màng nói.

Arthur giả vờ như không nghe thấy gì, lấy một tấm da dê trong túi ra, mở ra, để trước mặt thiếu niên: “Tên của ngươi là Grey, phải không? Ký tên vào đây đi.”

“Hả?” Thiếu niên không biết đã bị lột mất áo giáp từ lúc nào mờ mịt nhìn Rồng Bạc to lớn: không phải là Rồng Đỏ đánh cậu ngất xỉu, con trước mặt này có vẻ nhã nhặn hơn.

Rồng Bạc nhã nhặn toét miệng, răng nanh trắng sáng còn dính vụn mứt trái cây: “Dũng sĩ Grey, kí tên vào đây đi.”

Thiếu niên ngơ ngốc hỏi: “Đây là gì?”

“Là khế ước.” Arthur nhét bút lông chim vào tay đối phương: “Kí tên rồi ngươi sẽ không phải chịu gió rét nữa.”

“Ngươi …” Grey cảnh giác hỏi: “Ngươi không ăn ta sao?”

Arthur lắc đầu: “Rồng không ăn thịt người — nhanh kí tên đi. Nếu ngươi kí tên,” Arthur vỗ vỗ túi tiền bên cạnh: “Ngươi sẽ được chia một phần.”

Được sự đảm bảo của Arthur, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm. Cậu cầm bút lông chim, cúi đầu nhìn “Khế ước” trước mặt.

“Ta không hiểu chữ trên này …” Grey vò đầu.

Arthur xòe tay: “Chỉ là vài điều kiện mà thôi, không có cái nào là xấu cả.”

“Vậy sao?” Dũng sĩ Grey nghi ngờ.

Arthur khẳng định gật đầu, rồi lại toét miệng cười — lần này anh còn cúi đầu, răng nanh trắng sáng gần như dán vào mặt Grey: “Kí đi. Nếu không kí, đến lúc đấy mới bất lợi ấy.”

Vì thế, dưới sự khuyên nhủ của Rồng Bạc nhã nhặn, Grey với tốc độ kí tên nhanh nhất trong đời viết tên mình vào.

“Thế có phải hay không!” Arthur hài lòng nhìn chữ kí, cuộn tấm da dê lại, bỏ nó vào trong túi: “Giờ, theo ta.”

Grey run rẩy đứng dậy, cẩn thận theo Rồng Bạc vào hang động —

Đây là một thiên đường! Bên trong chứa đầy đá quý và vàng bạc đủ mọi kiểu dáng, lửa phép thuật được cố định khiến hang ấm áp như mùa xuân.

Bảo vật lóng lánh làm dũng sĩ Grey trẻ tuổi há to miệng, sau đó, cậu ta nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ: “Lại là một thằng nhóc chán ngắt.”

“Hey. Các dũng sĩ thân mến, đến chào mừng bạn mới nào.” Arthur khẽ vung đuôi, đẩy Grey còn đang ngơ ngác lại.

Một lũ đàn ông cửi truồng.

Grey nháy mắt hóa đá, rồi dùng sức dụi dụi hai mắt của mình.

Vẫn là một lũ đàn ông cửi truồng.

Rồng Bạc nhã nhặn bảo cậu: “Dũng sĩ Grey, giờ ngươi có thể cởi quần áo ra.”

“Hơ … Hả?”

“Đây là một điều khoản trên khế ước.” Arthur nghiêm túc gật đầu: “Ngươi dọn dẹp sạch sẽ hang động này, ta sẽ cung cấp đồ ăn, ánh sáng và sưởi ấm.”

“Chờ, chờ đã!” Grey kêu lên đầy sợ hãi: “Ta nói là ta muốn dọn hang động bao giờ?!”

“Mới vừa nãy thôi, ngươi đã đồng ý với điều khoản đó trên khế ước.” Arthur lại cúi đầu mỉm cười.

Dũng sĩ Grey không biết phải nói gì.

Arthur hài lòng thẳng người, tiếp tục giải thích các yêu cầu của công việc: “Mỗi ngày hãy lau sạch từng đồng vàng và báu vật trong đây một lần — phải làm chúng sáng lấp lánh — nhưng đừng lo, ngươi sẽ không phải đơn độc đâu, mọi người sẽ hoàn thành công việc này cũng với nhau. Đừng có mưu đồ trốn thoát, bởi vì ngoài cửa động có phép thuật phong tỏa, điều đó có rất nhiều người có thể làm chứng cho ngươi — mà hậu quả của việc chạy trốn … Tin ta đi, ngươi sẽ không muốn biết đâu.”

Grey thầm nuốt nước bọt: cậu thấy có vài tên đàn ông cửi truồng đằng trước đau khổ ôm mặt.

“Về việc cởi quần áo —” Arthur sờ cằm: “Dù ta nghĩ rằng việc này cũng không có mấy tác dụng với việc giữ gìn vàng bạc đá quý các thứ, nhưng nếu đã làm lâu như thế, mà cũng không có vấn đề gì xảy ra, thì cứ giữ nguyên cũng được.”

“Vậy nên,” Rồng Bạc cúi đầu nhìn dũng sĩ trẻ tuổi bên cạnh, nhã nhặn yêu cầu: “Cởi đi.”

“ … ”

Lũ đàn ông cửi truồng trong hang nhiều thêm một người.

Arthur chia đồ ăn xong thì đi, Grey rơi nước mắt hỏi người bên cạnh: “Chúng ta phải ở đây đến khi nào vậy?”

Một ông anh to con có râu quai nón thở dài: “Không biết được, có người ở vài ngày là được thả, có người …”

“Có người được thả ư?” Grey ngạc nhiên: “Nhưng sao lại không có ai tố cáo tội ác của mấy con Rồng này vậy?”

“ … Bởi vì không có dũng sĩ nào muốn ảnh cửi truồng của mình được thả khắp lục địa cả.”

Ngoài động là gió bão rít gào. Trong động, một lũ đàn ông cửi truồng nhìn cửa động, nước mắt tuôn rơi.