Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 1 - Chương 5: Rồng và tinh linh Nước

Nicolas ghét rừng Ánh Trăng.

Vì lý do “đó”, hè năm nay Nicolas đến rừng Ánh Trăng ở — sau đó, chàng bắt đầu ghét nơi đây.

“Tại sao vậy? Hay ngài Nicolas thấy ở đây ẩm ướt quá?”

Người hỏi câu này có một đôi mắt xanh lam trong veo — trong ánh mắt ấy là sự tốt bụng, dịu dàng, độ lượng, tất cả những đức tính tốt đẹp khác — và còn có cả khuôn mặt tinh xảo xứng với đôi mắt ấy: Nicolas nghĩ nếu cậu ta có thể giữ nguyên cái tiêu chuẩn này đến lúc trưởng thành, thì đó chắc chắn sẽ là một cậu trai rất mê người.

Nhưng giờ khi đang đối mặt với đối phương, lòng của Nicolas lại đang đắn đo về việc nên bỏ đi hay là nhả một mồi lửa nướng người đẹp này lên luôn.

“Ngài ơi?” Tinh linh nhỏ không nhận được câu trả lời tăng âm lượng, ánh mắt màu lam ngập nước tò mò nhìn chàng.

Nicolas tin rằng, nếu mà không có được câu trả lời, thằng nhóc đáng ghét này sẽ không chịu đi đâu hết. Vậy nên, Nicolas bực bội cố nặn ra một nụ cười, cố gắng giữ bình tĩnh miêu tả tình hình bây giờ với đối phương: “Ellen … Ta đang tắm.”

“Vâng ạ, em đã thấy.” Tinh linh Nước nhìn không khác gì trẻ con mỉm cười ngọt ngào nhìn chàng: “Vì sao ngài lại ghét chỗ này vậy?”

“Không.” Nicolas nghiêm túc lắc đầu: “Em nghe nhầm rồi, ta không hề nói thế.”

“Vậy ư?” Ellen hoang mang mút ngón tay.

Nicolas cũng không định cho cậu thời giờ để ngẫm nghĩ: “Ellen, ta đang tắm.”

“Ngài đang tắm — ngài đã bảo rồi.” Ellen chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: “Mà em cũng đã trả lời ngài: em thấy ngài đang tắm giữa hồ.”

“Ặc …” Nicolas cố nuốt quả cầu lửa đã lên đến tận mồm lại: “Ellen, nhìn người khác tắm là bất lịch sự.”

“Vậy ư? Chẳng ai bảo em điều đó cả …” Ellen cau mày, trông rất vô tội, vô tội đến mức làm Nicolas cảm thấy mình mới là người cố tình kiếm chuyện.

Nhưng để thoát khỏi tình trạng xấu hổ này, Nicolas chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Thực tế, ngoài việc nhìn người khác tắm, nửa đêm xông vào phòng ngủ của người khác cũng rất bất lịch sự.”

“Vậy ư?” Nét mặt của Ellen càng trở nên nghi ngờ. Cậu chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng bay trên mặt nước, Nicolas chỉ cần giơ tay là có thể túm được cậu.

Nicolas đã ngâm nước hơi lâu rồi — tuy là chàng thích tắm rửa, nhưng chàng không hề thích việc ngâm mình đến mức da nhăn nheo hết lại. Vì thế, Nicolas chỉ có thể cắt đứt sự trầm tư của Ellen: “Ellen, em có thể tạm lánh đi không?”

“Vì sao ạ?” Tinh linh Nước khó hiểu hỏi lại.

“Bởi vì … Bởi vì nhìn người khác tắm là bất lịch sự, mà giờ ta đang muốn lên bờ nữa.”

“Nhưng mà.” Ellen hơi ngừng lại: “Vì sao ngài Arthur lại không phải đi? Hôm đó em thấy là ngài và ngài Athur đang ở trong hồ …”

“Ellen!” Nước quanh người Nicolas nháy mắt bốc hơi.

“Sao vậy ạ?” Tinh linh Nước cười ngọt ngào.

“ … Chuyển lời cho Arthur hộ ta, ta sẽ không ăn bữa tối nay …”

Ellen rời đi, Nicolas vẫn không vui lên nổi.

Đến đêm, sau khi chắc chắn phòng đã được khóa lại cẩn thận, Nicolas đề xuất việc về thành với Arthur.

“Hè đã sắp hết, hơn nữa, em thật không biết phải đối phó với một tinh linh nhỏ kiểu gì.”

“Tinh linh nhỏ?”  Arthur kinh ngạc: “Em đang nói tới ai thế?”

“Chính là Ellen.” Nicolas phờ phạc trả lời.

Nghe thấy đáp án như thế, nét mặt của Arthur bỗng trở nên vặn vẹo.

“Em yêu à …” Anh hỏi: “Là ai bảo em Ellen còn chưa trưởng thành vậy?”

“Nhìn là biết mà, cậu ta bé tí thế.”

Arthur im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Thực ra, Ellen còn lớn hơn cả ta — ông ta là một kẻ thích đùa dai thông thạo thuật biến hình và giả đò đáng yêu đó.”

“ … ”

“Em yêu … Em ổn chứ?”

“Arthur.”

“Sao vậy?”

“Em ghét nơi này.”