Mãi cho đến khi Đường Tiểu Diễm đi rồi, cơn đau âm ỉ vẫn truyền đến từ trong ngực Tô Mạn Mạn, giống như bị kim đâm vậy.
Cô ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cố Đình Phong ưu tú như vậy, tình cảm chân thành như vậy, Đường Tiểu Diễm căn bản không xứng. Cô và Đường Tiểu Diễm lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện từ nhỏ, bởi vì cô ta vừa xinh đẹp, lại biết ăn nói, nên rất nhanh đã được nhận nuôi, sau đó còn gia nhập vào giới giải trí, bò thẳng một đường từ tuyến mười tám lên cao... Trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn này, cô ta bò lên như thế nào, không cần phải nói cũng biết. Tô Mạn Mạn nhớ tới đêm hôm đó mình tận mắt nhìn thấy cô ta và vị tổng giám đốc Triệu tại to mặt lớn kia lên giường với nhau. Vì cô ta, Cố Đình Phong bị xuất huyết dạ dày, vậy mà một câu quan tâm dự thừa cô ta cũng không nói. Tô Mạn Mạn cắn môi, đúng lúc ấy một cô bé diễn vai nha hoàn trong đoàn phim nhìn thấy Tô Mạn Mạn, vẻ mặt cô bé hớn hở như vừa hóng hớt được chuyện gì đó. VietWriter.vn "Mạn Mạn, mau đến xem, có chuyện hay để hóng hớt!" "Hóa ra vị kim chủ đứng sau lưng Đường Tiểu Diễm chính là Cố Đình Phong, là cậu hai sát phạt quyết đoán kia của nhà họ Cố." "Ôi, đúng là một người đàn ông tốt, sao anh ấy có thể vừa ý với loại con gái nhà Đường Tiểu Diễm được nhỉ? Đúng là hâm mộ Đường Tiểu Diễm quá." Trên màn hình điện thoại nho nhỏ, đang hiện ra mấy tấm hình bị chụp trộm, chỉ cần liếc qua đã có thể nhận ra ngay bóng dáng Cố Đình Phong đang ở bên cạnh Đường Tiểu Diễm. Dáng người anh cao ráo, khuôn mặt sắc bén, ngay cả bóng lưng cũng mang theo khí thế nghiêm trang. Anh đang dịu dàng chọn nhẫn cho Đường Tiểu Diễm, còn Đường Tiểu Diễm thì mang vẻ mặt sùng bái và chờ mong... Bên tại cô thi thoảng lại truyền đến tiếng của người khác: "Đẹp trai quá" "Bọn họ định kết hôn à". Khiến màng nhĩ tại cô đau đớn. "Mạn Mạn, cô bị sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?" "Không sao." Tô Mạn Mạn cười khổ. Trong video đang phỏng vấn Đường Tiểu Diễm, ánh mắt cô ta chứa ba phần tủi thân, bảy phần vui vẻ, nói: "Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cô nhi viện, bố mẹ vứt bỏ tội tại của cô nhi viện trong một ngày mưa rơi tầm tã, nếu như không phải người quản lý của cô nhi viện phát hiện ra, chỉ sợ tôi đã chết đói từ lâu rồi... May mà bây giờ tôi đã gặp được Đình Phong, Đình Phong đối xử với tôi vô cùng tốt, nhưng mà tôi hy vọng mọi người đừng quấy rầy anh ấy, coi như tôi cầu xin mọi người." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt, biểu cảm như sắp khóc đến nơi, ngay cả Tô Mạn Mạn nhìn thấy cũng không nhịn được rung động. Nhưng, trời mưa to bị vứt bỏ trước cô nhi viện, rõ ràng là cô cũng theo em trai mới một tuổi của mình. Ngày hôm đó, người mẹ quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh của cô qua đời, trước khi đi bà nắm lấy tay ô, bảo cô đến cô nhi viện trên thị trấn. Một mình cô cũng theo em trai còn trong tã lót, đi đường núi lầy lội vấp ngã rất nhiều lần, em trai thì khóc oe oe. Khi đến được cô nhi viện, cả người cô đã bẩn đến mức không nhìn rõ hình dáng rồi. Ba năm sau Đường Tiểu Diễm mới đến, dựa vào cái miệng ngọt ngào của mình, cô ta nịnh nọt từ viện trưởng đến các giáo viên, mỗi tháng đều được mặc váy mới, đều được uống sữa bò, ăn trứng gà. Tô Mạn Mạn cắn chặt môi, không muốn xem tiếp, xoay người rời khỏi chỗ này. "Ui da, anh đừng cắn chỗ đó, buồn quá..." Đột nhiên, tiếng rên rỉ quen thuộc truyền đến từ trong phòng chụp ảnh. Nghe thấy âm thanh này, cả người Tô Mạn Mạn lạnh buốt, giống như bị một chậu nước đá dội từ trên đỉnh đầu xuống. Cô đẩy cửa bước vào, Đường Tiểu Diễm thét chói tại bảo diễn viên nam chính kia đi trước, còn cô ta thì nhanh chóng mặc lại quần áo. "Tô Mạn Mạn, cô muốn làm gì hả?" Tô Mạn Mạn siết chặt tay thành nắm đấm, cô tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, đồng thời cũng cảm thấy không đáng cho Cố Đình Phong. Cô tới gần Đường Tiểu Diễm: "Cô đã thừa nhận quan hệ của mình với Cổ Đình Phong trong buổi phỏng vấn, vậy người đàn ông này là thế nào?"