Chương 24: Bạo lực gia đình? Ông ta dám...
Cô chủ nhà giàu đến đoàn phim làm việc, chuyện này nói ra chỉ sợ không có ai tin tưởng. Nhưng mà cô, là đồ giả. "Cậu hai, vết thương trên người tôi thật ra đều do tôi không cẩn thận mới bị như vậy, cậu..." Người đâu rồi? Tô Mạn Mạn cúi đầu buồn bã giải thích, lại phát hiện ra Cố Đình Phong đã đi mất rồi. Cô không rảnh tìm hiểu xem Cố Đình Phong đã đi đâu, cả ngày làm việc hao tốn thể lực như vậy đã khiến đầu óc cô mệt mỏi không chống đỡ nổi nữa rồi, nên rất nhanh cô đã ngủ say sưa. Trong cơn mơ, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình mát lạnh... Thoải mái quá. Cô không nhịn được khẽ rên rỉ thành tiếng, khi mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là đỉnh đầu đen như mực. VietWriter.vn "A" "Đừng nhúc nhích." Khi Cố Đình Phong lấy rượu thuốc từ chỗ người giúp việc dưới lầu quay lại, thì phát hiện ra cô gái nhỏ đã ngủ rồi. Vốn dĩ anh định gọi cô dậy để cô tự bôi thuốc cho mình, nhưng khi tới gần anh mới phát hiện ra quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt cô. Dáng vẻ mệt mỏi ấy ngay lập tức đã đánh trúng trái tim anh. Cố Đình Phong thở dài, đành phải tự mình ôm đồm công việc này. Trên đùi, trên bàn chân cô đều có dấu vết xanh tím, có nặng có nhẹ, có thể nhìn ra được chắc chắn không phải vết thương chỉ một ngày lưu lại. Càng bôi thuốc cho cô, Cố Đình Phong càng phát hiện ra trên người Tô Mạn Mạn có rất nhiều vết thương... Giống như bôi mãi cũng không hết vậy. Đôi mắt đen nhánh đầy nguy hiểm của anh khẽ hóp lại, tay vô thức nhẹ nhàng hơn. Rốt cuộc cô gái nhỏ này đã trải qua chuyện gì vậy? "Cậu hai..." "Tỉnh rồi à? Tô Mạn Mạn, bây giờ cô còn muốn lừa tôi sao?" Ánh mắt cố định thâm có chút tức giận. Cô bị thương nhiều như vậy, kẻ ngu cũng không tin là do cô va đập tạo thành. Sắc mặt Cố Đình Phong trở nên u ám, cô coi mình là kẻ ngốc mà lừa gạt sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Mạn Mạn dần dần trắng bệch ra, cô biết mình không giấu nổi nữa rồi... Trước đó cô còn ôm tâm lý may mắn, nhưng, Cố Đình Phong là người đàn ông thông minh cỡ nào, sao cô có thể giấu được hòa nhãn kim tinh của anh. Thấy Tô Mạn Mạn ấp úng, Cố Đình Phong càng tức giận hơn. AF Chuyện đã đến nước này rồi, cô vẫn định giấu giếm thay lão hồ ly Tô Quốc Bằng kia sao? "Tô Mạn Mạn, trong cả thành phố Thượng Hải này, không ai dám trêu chọc tôi." Anh nói: "Cô không phải sợ." Tô Mạn Mạn ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Anh đang... Đang che chở cho mình sao? "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi làm thế không phải vì cô, mà vì thanh danh phu nhân nhà họ Cố" Cố Đình Phong nói. Hóa ra là như vậy. Trong lòng Tô Mạn Mạn cảm thấy có chút mất mát, chút ánh sáng vừa dâng lên trong mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa. Cô nói: "Cậu hai cứ yên. tâm, vết thương này của tôi người quài sẽ không nhìn thấy đâu, có thấy bọn họ cũng sẽ không hỏi. Chết tiệt! Cố Đình Phong chưa bao giờ tức giận như lúc này, quả nhiên cô vẫn muốn lừa gạt mọi người, nếu không phải do hôm nay lúc ăn cơm mình nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, khả năng cũng sẽ bị tên bịp bợm này lừa gạt rồi. Cổ Đình Phong hít sâu một hơi: "Tô Mạn Mạn, nếu như cô bị ngược đãi thì nói cho tôi biết, tôi làm chỗ dựa cho cô." Cô gái này có phải bị ngốc hay không? Có người có sức ảnh hưởng lớn như anh ở bên cạnh, vậy mà cô lại không dùng. Bình thường không phải cô rất biết diễu võ dương oai, rất nhanh mồm nhanh miệng sao? Lúc thật sự gặp phải chuyện, sao lại trở nên mềm như bún thế này? Thấy trên làn da trắng nõn của cô hiện lên đầy vết thương, không hiểu sao trong lòng Cố Đình Phong lại có cảm giác buồn bực. Anh chỉ muốn bắt được tên khốn nạn đã gây ra chuyện này, nói cho đối phương biết, vợ của anh không phải người dễ dàng bị bắt nạt như vậy. Không đúng, chỉ có mình mới được bắt nạt Tô Mạn Mạn. Cố Đình Phong nắm lấy cổ tay cô, nói: "Đi, bây giờ lập tức đến nhà họ Tô, ông ta dám đánh cô, vậy thì phải chấp nhận hậu quả."