Chương 17: Con cừu nhỏ
Từng cử chỉ hành động của Tô Mạn Mạn cứ thế đã làm nảy sinh hạt giống nghi ngờ trong lòng của Cố Đình Phong. Tô Mạn Mạn mặt mày đỏ bừng, cô cắn chặt môi không nói gì, chỉ im lặng cầm đũa lên. Cố Đình Nam thấy vậy ngay lập tức ra lệnh cho người hầu đổi cho cô đôi đũa mới. Anh ấy thậm chí còn nhẹ nhàng hỏi: “Mạn Mạn, tính tình Cố Đình Phong thế, cô đừng để ý nhé.” “Vâng anh, tôi không để ý chuyện này đâu.” Đừng để ý ư? Nhưng anh thì có! Cố Đình Phong tức giận đến chết mất, tại sao người anh trai đã từng yêu thương mình bây giờ lại đi quan tâm Tô Mạn Mạn chứ. Cô rốt cuộc là đã sử dụng bùa mê thuốc lú nào mà ngay cả ông nội và anh cả đều nói hộ cô chứ. Cố Đình Phong cảm thấy khó chịu vô cùng. VietWriter Sau đó, anh hung hăng liếm răng, đôi mắt thâm thuý liếc nhìn Tô Mạn Mạn, nói: “Ăn xong rồi thì về nhà dọn dẹp.” “Cố Đình Phong!” “Anh, anh căng thẳng cái gì chứ? Lẽ nào anh cảm thấy hối hận khi giao Tô Mạn Mạn cho em?” Cố Đình Phong giễu cợt nói. Anh muốn xem rốt cuộc họ có thể bảo vệ Tô Mạn Mạn được bao lâu. Cố Đình Phong trời sinh đã nổi loạn. Ông cụ Cố và Cố Đình Nam đều biết rất rõ điều này, nhưng họ cũng không có cách nào để thay đổi tính cách đó của anh. Ánh mắt Cố Đình Phong bỗng chìm sâu xuống: “Ý của anh không phải vậy.” “Nếu không phải vậy thì tốt nhất anh đừng có xen vào chuyện của em và vợ em.” Trong mắt Cố Đình Phong dường như đang tồn tại một cơn bão cuồn cuộn, tưởng chừng có thể cuốn trôi tất cả mọi thứ nơi đây. Không khí bàn ăn bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tô Mạn Mạn nhanh chóng đứng lên: “Anh, anh đừng vì tôi mà tức giận. Tôi dọn dẹp nhà xong rồi đi.” “Mạn Mạn…” Cố Đình Phong định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy bóng dáng xinh xắn của Tô Mạn Mạn bước vào bếp, anh đành nuốt lại những gì định nói vào cổ họng. Đôi môi mỏng của Cố Đình Phong bỗng nhếch lên thành một vòng cung nhẹ, trong ánh mắt như chứa đựng một phần châm chọc, hai phần kiêu ngạo, bảy phần còn lại là sự thờ ơ. Cho dù anh không thích Tô Mạn Mạn, nhưng dù sao cô cũng là vợ của anh. Nếu anh cả đã giao Tô Mạn Mạn cho anh… “Anh, bọn em chỉ đơn giản là đánh yêu mắng yêu thôi. Mong anh đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng em.” Cố Đình Nam bỗng cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, không nói được gì. Nhìn cảnh cô bị người hầu đẩy vào phòng, Cố Đình Phong chỉ im lặng nhìn. Anh làm vậy là vì không muốn anh cả của mình quá tin vào Tô Mạn Mạn… Tô Mạn Mạn mới chuyển đến được vài ngày vậy mà đã mua hết người hầu ở đây, cảm tưởng như cả nhà này chuẩn bị đổi thành họ Tô hết rồi! Cố Đình Phong quay lại nhìn Tô Mạn Mạn trong bếp, cô khéo léo xắn tay áo, dọn dẹp việc nhà, thao tác vô cùng nhanh nhẹn và tự nhiên. Đôi mắt của Cố Đình Phong cũng dần trở nên sâu hơn. Vòng eo thon, bả vai gầy, mái tóc màu mực buông xuống như thác nước, cô dùng chiếc dây chun, vấn nhẹ nó lên. Thân hình nhỏ nhắn này quả thực không giống như một người được nuông chiều. Cố Đình Phong bước tới, lười biếng dựa vào khung cửa phòng bếp. Bóng hình anh tạo nên một đường nét dài trong bếp. “Rửa sạch vào.” Anh nói. “Ừ.” Tô Mạn Mạn gật đầu. Rõ ràng là Cố Đình Phong bảo cô là đóng vai một cặp vợ chồng, vậy mà bây giờ anh lại cố gắng tìm cớ gây sự với cô? Anh rốt cuộc là đang muốn làm gì. Tô Mạn Mạn thở dài. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cô đã hứa là đóng vai người vợ với anh, cô nhất định sẽ làm được. Tất cả là vì em trai cô. Tô Mạn Mạn lặng lẽ cọ rửa bát đĩa, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ trên đồng cỏ.