Đạo diễn Lee giật mình quay sang thấy Vũ Quân Thành thì vui vẻ cười

-À, là Vũ tiên sinh. Cậu đến từ khi nào vậy?-Vừa nói vừa giơ tay bảo ngừng diễn

-Tôi cũng mới đến. Hôm nay không có nhiều việc nên muốn ghé qua xem thử.

Trợ lý mang ghế ngồi cho Vũ Quân Thành, đạo diễn Lee gật đầu cười nói qua về tình hình quay phim. Hạ Dương ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện, cậu có phần lúng túng. Hà Hiên không để ý biểu cảm của Hạ Dương, cô kéo tay cậu lại xem chỗ kịch bản, Vũ Quân Thành nhíu mày.

-Giới thiệu với mọi người, đây là Vũ tiên sinh Vũ Quân Thành, chủ tịch của Khải Uy Vũ, cũng là nhà đầu tư chính của bộ phim.

Mọi người ồ lên, sau đó là tràng vỗ tay không ngớt. Nhân viên không ngừng kích động, hóa ra nhà đầu tư là Vũ Quân Thành, mấy lần quay xong, bọn họ đều được đến nhà hàng ăn uống, hoặc đều có người mang bánh và trà đến. Nhưng cũng là lý do để một số nhân viên bắt đầu YY cùng nhau

"Này chẳng phải có tiểu thụ nhà anh, anh mới chịu chi như vậy hay sao"

"Đúng nha, mọi người để ý không, nhân viên mang bánh đến đối Hạ Dương đều rất thân thiện, còn lại chúng ta đều mặt lạnh nha"

Hạ Dương đương nhiên bây giờ mới biết Vũ Quân Thành là nhà đầu tư chính cho bộ phim của cậu, trong lòng vừa cao hứng lại vừa vui vẻ, cậu liếc nhìn mọi người rồi mới hướng anh cười một cái thật tươi. Vũ Quân Thành ho một tiếng.

-Đây là diễn viên Hạ Dương, nhận vai nam chính của Dạ Phong Hiên.-Đạo diễn Lee sảng khoái giới thiệu

Mọi người trong trường quay đen mặt. Đạo diễn Lee, ông có thể tỉnh táo hơn một chút được không a, đây là người của công ty anh ấy mà!

-Đạo diễn Lee, tôi là nghệ sĩ của

-Hạ Dương tuy còn trẻ nhưng diễn xuất không tồi, nhất định sẽ không để Vũ tiên sinh thất vọng khi quyết định đầu tư. -Đạo diễn Lee vẫn rất ngây ngô cắt lời Hạ Dương

Ông nghĩ, mình thật là một người đạo diễn tâm lý hiểu lòng người.

-Thực ra đạo diễn Lee.-Vũ Quân Thành mỉm cười.-Cậu ấy cũng là nghệ sĩ của Khải Uy Vũ...

Đạo diễn Lee đứng hình, mọi người còn lại trong trường quay khúc khích cười, Hạ Dương quay mặt đi, dù sao cũng nên để cho ông chút thể diện a. Ông bật cười gật đầu rồi khoác vai Hạ Dương

-Hahaaa...tôi biết mà, chỉ là Khải Uy Vũ nhiều nhân tài, sợ Vũ chủ tịch có thể quên nên mới giới thiệu lại

Hạ Dương cũng quay sang cười với đạo diễn Lee, còn Vũ Quân Thành nhìn ông với gương mặt âm trầm...

Nói chuyện một lúc, đạo diễn Lee quyết định dừng cảnh quay hôm nay để mọi người về sớm trước 15 phút. Hạ Dương đi vào phòng thay đồ, Vũ Quân Thành đi lại bên ngoài phòng nghe điện thoại, lúc sau, thợ trang điểm cầm trang phục đi ra ngoài thì anh thấy Hà Hiên từ xa theo hướng này mà đi đến, đoán cô sẽ vào phòng thì anh nhanh chóng mở cửa vào, sau đó đóng cửa chốt lại. Bên trong chỉ có mình Hạ Dương đang sắp xếp đồ đạc cá nhân.

-Vũ tiên sinh...-Hạ Dương cười tươi

Vì lớp trang điểm của cậu vẫn còn, đôi môi hồng hơn bình thường, hai mắt cũng có phấn nhàn nhạt, lúc Hạ Dương cười lên thực sự vô cùng đẹp. Vũ Quân Thành lúc nãy đã suy nghĩ nên dùng từ gì cho hợp lý, nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ biết là thật đẹp, giống như lúc này anh đối diện không có cách nào cưỡng lại được vẻ đẹp ấy.

-Ừm...Đồng Kỳ đâu rồi?-Anh đi đến gần cậu rồi hỏi

-À, cô ấy ở ngoài xe đợi em rồi.

-Mấy việc này trợ lý lẽ ra phải làm.-Vũ Quân Thành nhíu mày

-Không sao, mấy đạo cụ linh tinh của em cũng không có gì cả...em làm là được rồi.

-Gọi điện cho Đồng Kỳ nói với cô ấy về trước, còn lát em về cùng tôi.

Hạ Dương giật mình, cố gắng nhịn cười, hai mắt sáng lên rồi gật đầu đáp ứng.

Hà Hiên bên ngoài mở cửa không được thì có điểm giận dữ, gõ cửa cũng không thấy ai trả lời cho nên rốt cuộc mới xoay người đi về.

Hạ Dương nghe tiếng gõ cửa, nhưng không phải cậu không mở mà là đột nhiên phòng bị cúp điện, cậu vẫn đang mò mẫm đi ra thì đụng phải người Vũ Quân Thành, Hạ Dương chỉ kịp a một tiếng, những cậu sau bị nụ hôn bất ngờ nuốt lại. Hạ Dương sửng sốt, cậu đang hôn anh...

Vũ Quân Thành cũng bị bất ngờ, chỉ là lúc anh giúp Hạ Dương cầm túi đồ lên thì thấy trước mặt hơi thở nóng rực, ngay sau đó đôi môi mềm mại của Hạ Dương mang theo hương thơm kẹo hoa quả jelly chạm lên môi mình.

Hạ Dương giống như muốn nổ tung. Đương nhiên Hạ Dương thích được hôn anh, nhưng là vẫn có chút thụ sủng nhược kinh, hai tay cậu không biết bám vào đâu, liền vươn tay ra nắm vào áo anh. Vũ Quân Thành nháy mắt thay đổi, ban đầu chỉ là vô tình chạm môi, sau đó anh bắt đầu làm cho nụ hôn thêm sâu, tay anh giữ lấy gáy Hạ Dương, tay còn lại ôm lấy eo cậu. Anh thích eo của Hạ Dương, gầy gầy nhỏ nhỏ lại mảnh khảnh.

Đèn trong phòng sáng lại, Hạ Dương giật mình mở mắt, Vũ Quân Thành cũng buông cậu ra, Hạ Dương thở dốc nặng nề. Nhìn gương mặt cậu đỏ bừng, còn liếc nhìn mình, Vũ Quân Thành không nhịn được, mặt lạnh tiến lại gần Hạ Dương, bất ngờ hôn xuống thêm một lần nữa. Hạ Dương bị giật mình, miệng hé mở, thuận lợi cho Vũ Quân Thành càn quấy khoang miệng của cậu.

Một lát sau, Vũ Quân Thành mới mở cửa đi ra, mặt vẫn không có thay đổi biểu tình, Hạ Dương thì ngược lại, hai má đỏ bừng chậm rãi đi sau, thỉnh thoảng còn lén nhìn anh.

Vũ Quân Thành lái xe đưa Hạ Dương trở về nhà mình, cậu cũng không thắc mắc, trong lòng vui vẻ ngọt ngào.

Lúc Hạ Dương tắm xong, Vũ Quân Thành đã nằm trên giường nhắm mắt. Bây giờ cũng đã muộn, cậu nghĩ anh mệt nên đã ngủ rồi. Hạ Dương rón rén chậm rãi đi đến, cố gắng không tạo ra tiếng động nào, nhưng đi đến cạnh giường thì lại đá phải chân bàn, đau đến trợn mắt, nhưng vẫn mím môi đè lại. Vũ Quân Thành mở mắt, Hạ Dương nén đau cười cười với anh

-Hình như em lúc nào cũng vội vàng không cẩn thận.

-Anh đang ngủ a...xin lỗi đã làm anh tỉnh giấc

-Có đau không?-Vũ Quân Thành ngồi dậy nhìn chân Hạ Dương

Cậu lắc đầu cười rồi lên giường, Vũ Quân Thành nắm lấy bàn chân của Hạ Dương, chỗ vừa bị đá vào chân bàn đã đỏ lên

-Hahaa...một lúc sẽ bớt đau, cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.

Vũ Quân Thành không trả lời, anh nhìn Hạ Dương rụt chân về rồi nằm xuống. Bàn chân Hạ Dương không lớn, còn mềm mềm, anh còn sờ chưa đủ.

-Vũ tiên sinh...hôm nay em mới biết anh là nhà đầu tư cho Dạ Phong Hiên.

-Ừ...

-Cảm ơn anh, Vũ tiên sinh.

-Không có gì, là việc nên làm. Em đừng nghĩ nhiều, diễn tốt là được.-Vũ Quân Thành lười biếng đáp.

Hạ Dương im lặng một lúc, anh tưởng cậu đã ngủ, sau đó lại nghe thấy tiếng Hạ Dương vang lên bằng giọng mũi

-Em có thể hôn anh không?

Vũ Quân Thành cứng người, anh hít một hơi thật sâu rồi bất ngờ ngồi dậy bật đèn lên, cúi đầu nhìn Hạ Dương làm cậu không khỏi sửng sốt

-Nếu anh muốn ngủ thì

-Em có vẻ rất thân với cô diễn viên kia?-Vũ Quân Thành nói

-Hà Hiên...? Thực ra đều đóng cùng phim, cho nên em và cô ấy tùy thời sẽ trao đổi với nhau về vai diễn, cô ấy cũng tốt bụng, không kiêu ngạo.

Vũ Quân Thành đen mặt, anh vẫn chống tay xuống giường, ánh mắt như muốn thiêu cháy Hạ Dương

-Hình như tôi quên mất một điều chưa nói với em. Đó là khi trở thành người bên cạnh tôi, không cho phép em thân thiết với người khác, chỉ khi em vẫn là tình nhân của tôi, em không được làm điều đó

Hạ Dương tròn mắt nhìn Vũ Quân Thành, cậu đang định mở miệng giải thích, Hạ Dương làm sao có thể dám thân mật với ai, cậu thích anh còn chưa đủ nữa, sau đó Vũ Quân Thành cúi đầu hôn Hạ Dương.

Nụ hôn này không nhẹ nhàng như những lần trước, mà vô cùng mạnh bạo, Hạ Dương cảm thấy môi mình bị anh cắn sẽ chảy máu mất, Hạ Dương thở dốc không ngừng. Bàn tay của anh nhanh chóng cởi từng nút áo trên người Hạ Dương, cậu bất ngờ, trong lòng khẩn trương vô cùng.

Bàn tay của Vũ Quân Thành chạm lên người Hạ Dương, cậu bị giật mình một cái, anh vẫn hôn lên môi cậu, nhưng lần này rất nhẹ nhàng. Hạ Dương khẽ nhắm mắt, hai hàng lông mi run lên, Vũ Quân Thành để ý rồi hôn lên mắt cậu. Nụ hôn chậm rãi của anh rơi trên chiếc cổ trắng ngần của Hạ Dương, tạo dấu hôn ở xương quai xanh, sau đó rời xuống hai điểm nhỏ trước ngực. Vì bất ngờ tiếp xúc với không khí lạnh, hai đầu nhũ có chút run rẩy cùng cơ thể không ngừng run lên mỗi khi anh hôn, Hạ Dương cảm thấy, thật sự không xong rồi...

Vũ Quân Thành làm tình dịu dàng y hệt như cách anh quan tâm Hạ Dương, không mạnh bạo, không vội vàng, không quá khẩn trương. Nhưng Hạ Dương đã có chút sai lầm khi nghĩ như vậy. Lúc Hạ Dương bất ngờ rên rỉ, Vũ Quân Thành giống như được cổ vũ, thúc thật mạnh vào bên trong làm cậu đau đến trợn mắt, nhưng khoái cảm cũng bất ngờ ập đến làm Hạ Dương không ngừng được sự hạnh phúc này. Người đang ở bên trên cậu là Vũ Quân Thành, là người Hạ Dương theo đuổi nhiều năm, là người khiến Hạ Dương vừa đau đớn lại vừa dung túng cho trái tim mình...

-Vũ tiên sinh...chậm...chậm một chút...

-Gọi tên tôi...

-Không...a...Vũ tiên...sinh...

-Gọi tên tôi, Hạ Dương.-Vũ Quân Thành nhẫn nại, giọng anh đã khàn đi

Nhìn gương mặt hồng hào vì mồ hôi mà vô cùng câu dẫn, ánh mắt đầy nước mắt mơ màng nhìn anh, Vũ Quân Thành chưa bao giờ cảm thấy bản thân không kiểm soát được như lúc này.

-Vũ...Quân Thành...xin anh...chậm lại....

Hạ Dương không nhớ, bản thân đã cầu xin anh bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ đã làm mấy lần, Hạ Dương mệt mỏi mắt nhắm nghiền. Trong tiềm thức, hình như anh có bế cậu vào phòng tắm giúp Hạ Dương tẩy rửa qua thân thể, nhưng sau đó, không có sau đó nữa....

Hạ Dương tỉnh dậy đã là 10 giờ trưa hôm sau, lúc Hạ Dương cử động, bên dưới truyền đến cảm giác đau đến hít thở không thông. Cậu nuốt nước miếng, Vũ Quân Thành có lẽ đã đi làm rồi. Hạ Dương đau đầu, cổ họng khản đặc, sáng nay hình như cậu phải đến trường quay. Chống tay định dậy nhưng cơn đau bên dưới ập đến làm Hạ Dương ngã xuống. Cửa phòng mở, Vũ Quân Thành bước vào. Trên giường, Hạ Dương được anh đeo cho hai chiếc tất, chăn trắng đắp ngang hông, kéo đến ngực, để lộ đôi chân nhỏ trắng nõn, liếc nhìn cũng thấy trên cổ đầy dấu hôn, Vũ Quân Thành ho một tiếng. Đêm qua không hiểu sao anh lại không kiềm chế được bản thân, hình như lại hành Hạ Dương nhiều như vậy...

Hạ Dương mở miệng gọi, nhưng là không phát ra âm thanh, cậu xấu hổ cười cười rồi quay mặt đi.

-Tôi đã xin phép đạo diễn giúp em, cho nên không cần lo lắng. Ngồi dậy ăn chút cháo này đi, là bác quản gia nấu cho em.

Hạ Dương gật đầu ăn điên cuồng, cậu đang rất đói mà. Uống thêm nước ấm và viên thuốc, cảm giác đỡ hơn hẳn lúc mới tỉnh dậy, cổ họng cũng không còn khản đặc như trước nữa.

-Hôm nay...anh không đến công ty?

Vũ Quân Thành lắc đầu. Kỳ thực nhìn thấy Hạ Dương động cũng không động được, làm sao anh để cậu ở nhà như vậy. Dù có bác quản gia, nhưng là sẽ có chút bất tiện.

-Em nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có thức ăn trưa mang lên.

Vũ Quân Thành kéo cao chăn lên che cả người Hạ Dương rồi cầm một cuốn sách ngồi trên giường đọc.

-Ngủ đi.

Hạ Dương muốn khóc, cậu không buồn ngủ có biết không, mà là hoa cúc đau đó!!!