Edit: Sherry

Giữa trưa, vẫn là giỏ hoa quả đó lần này đã được đóng gói khác, một lần nữa trở lại giỏ xe của Chu Hạm Đạm.

Tề Gia Giai đạp xe đạp, kề vai sát cánh cưỡi xe cùng cô, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cái kia vài lần, cảm khái nói: "Lâm Lâm của chúng ta đúng thật là thanh liêm không dính chút dầu mỡ nha."

"Vậy bây giờ phải làm sao, " Dưới ánh nắng, Chu Hạm Đạm buồn rầu nhíu mày: "Về nhà mẹ của tớ hỏi về hoa quả này thì phải trả lời thế nào?"

"Nói là mua về ăn."

"Hoa quả thế này cũng quá nhiều so với ngày thường rồi."

Tề Gia Giai thở dài: "Nói cũng đúng."

Vì đi chệch ra khỏi làn đường dành cho xe cơ động, xe điện phía sau ấn còi liên tục, hai cô gái đành phải đi chậm lại, từ đi song song đổi thành một trước một sau.

Đang độ cuối hè, trên phố cây cối um tùm, bầu trời quang đãng không một gợn mây.

Rẽ vào chỗ ngoặt, lướt qua một con đường râm mát, chạy được một đoạn đường Chu Hạm Đạm đột nhiên phanh lại, chống mũi giày xuống đất.

Tề Gia Giai cũng dừng theo, quay đầu lại, hoang mang nhìn về phía cô.

"Tớ nghĩ ra cho ai rồi." Chu Hạm Đạm nói.

Tề Gia Giai nghiêng đầu: "Cho ai?"

Giày Cavans màu trắng xoay một vòng theo đầu xe quay lại, Chu Hạm Đạm trở về đường cũ, trở về góc tối trên đoạn đường râm mát.

Tề Gia Giai kinh ngạc, chạy theo.

Ở cái góc này, có một ông lão làm xiếc ăn xin tại đây nhiều năm, kéo đàn nhị rất khá.

Chỉ là lúc này lão đang dựa vào bức tường ngủ, ngáy, mũ rơm che lên mặt, chỉ lộ ra cái cằm có chòm râu thưa thớt trắng bệch, mang vẻ dãi dầu sương gió.

Trong bát inox đặt cạnh chân lão có mấy tờ tiền mặt và tiền xu.

"Cho ông ấy à?" Tề Gia Giai không tự chủ hạ thấp âm thanh.

Chu Hạm Đạm gật đầu lia lịa, đem cái túi hoa quả màu sắc rực rỡ kia, cẩn thận từng li từng tí đặt trước mặt ông lão.

Có lẽ là thường xuyên chạy trốn quản lí đô thị, luyện nên trực giác mẫn cảm, một giây sau, ông lão lấy mũ rơm xuống, đột nhiên mở mắt, trừng to nhìn hai cô.

Tròng trắng mắt đã ngả vàng, đồng tử của ông lão cũng đặc biệt đục ngầu, làm Chu Hạm Đạm và Tề Gia Giai giật nảy mình.

"Các cô định làm gì!" Thanh âm lão đầy hù dọa.

Chu Hạm Đạm hoảng hốt liền dễ dàng cà lăm: "Cho... cho ông hoa quả."

"Tự nhiên cho tôi cái này làm gì?" Sắc mặt ông lão hòa hoãn một chút, đong đưa mũ rơm quạt gió, bộ râu nhỏ bồng bềnh, dường như không bị vật kia làm nhiễu loạn.

Tề Gia Giai giải thích: "Trời nóng quá rồi, cho ngài giải khát."

"Không, không có độc đâu." Chu Hạm Đạm nói.

Ông lão cầm cái túi lên nhìn thật kĩ, ngón tay gầy còm như cây gỗ khô.

Chu Hạm Đạm thấy thế, nhanh chóng bổ sung: "Cũng đều rửa rồi! Rất sạch sẽ!"

"Nhiều như vậy đều cho tôi à?"

"Ừm."

Ông lão nở nụ cười, đem túi hoa quả đặt trên ngực, dù cụp mi mắt cũng khó giấu vẻ sung sướng, lão trực tiếp lôi ra một cái quả táo, gặm sạch sẽ, rồi nhướng mày cười nói: "Ngọt lắm, cám ơn hai cô nhóc các người nha."

Chu Hạm Đạm và Tề Gia Giai không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Tề Gia Giai còn trêu ghẹo nói: "Người lớn tuổi như vậy rồi mà răng vẫn còn tốt đấy."

Thấy các cô đang định đi, ông lão cầm lấy đàn nhị, bắt đầu kéo nhạc.

Chu Hạm Đạm không biết khúc nhạc kia tên gì, nhưng cảm thấy rất êm ái, hai người cũng thả xe đạp, ngồi xổm xuống nghe lão trình diễn.

Thỉnh thoảng nhìn nhau, cười hì hì.

"Bài này tên gì ạ?" Nghe hết khúc, cuối cùng khi rời đi. Chu Hạm Đạm vẫn hiếu kỳ.

Lão vê râu cười cười: "Ánh dương chiếu, " nói xong lại tự mình say mê ngâm hai câu:

"Ánh dương chiếu vạn dặm...

Mặt trời đang lên đỉnh..."

***

Chu Hạm Đạm nhận thức được chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp.

Nếu thầy Lâm không chịu nhận, cô liền đem hoa quả kia tặng cho ông lão cô độc. Hy vọng thứ vốn là đồ của anh này, có thể thông qua phương thức như vậy giúp anh tích chút đức.

Cô gái nhỏ mê tín tự lừa mình dối người, nhưng cũng tốt hơn không làm gì.

Tâm trạng buông lỏng mà trải qua tuần đầu tiên của năm ba, vào tuần thứ hai sau khai giảng, trong lớp tiến hành đổi chỗ ngồi và bầu chọn ban cán sự.

Chủ nhiệm lớp dựa vào uy quyền cưỡng ép đổi chỗ, Chu Hạm Đạm và Tề Gia Giai vô tình bị điều này chia rẽ, cũng may là vẫn khá gần, cách nhau một lối đi nhỏ.

Bạn ngồi cùng bàn mới là một học sinh giỏi, thành tích đứng đầu trong trường, hơn nữa nói chuyện cũng rất thận trọng, từ đầu tới cuối kéo chặt khóe miệng, luôn giữ vẻ mặt người lạ chớ đến gần.

Mà Chu Hạm Đạm thuộc loại người bình thường, thành tích không cao không thấp, trong lớp cũng hơn khoảng mười người, đối với kì thì Đại học như thường lệ mà nói, vốn không phải là vấn đề, nhưng vẫn cần phải nỗ lực.

Phân chỗ ngồi xong, cô quay đầu lườm Tề Gia Giai một cái, hai người đã luôn chăm sóc nhau, cô lưu luyến không nỡ rời.

Tề Gia Giai vẫn còn đùa giỡn mà hít hít mũi hai cái, yếu ớt lau khóe mắt khô ráo.

Chu Hạm Đạm liếc mắt, tiếp tục chú ý đến số phiếu tranh cử trên bảng đen.

Tuy rằng không có tên của cô, nhưng có tên của bạn ngồi cùng bàn mới, lớp phó bộ môn toán hằng năm, Trương Vân.

Học kỳ này cũng vậy, cô ấy cũng muốn làm lớp phó môn toán.

"Trương Vân, cậu có số phiếu cao nhất rồi."

Chu Hạm Đạm nhìn chằm chằm vào cái tên ngay ngắn nổi bật nhất, vui vẻ vì bạn ngồi cùng bàn mới được liên nhiệm.

Cô gái đẩy kính mắt: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Chu Hạm Đạm cười nói.

***

Đêm đó, buổi tự học môn toán, Lâm Uyên vừa vào lớp, liền hỏi: "Các em muốn nghe giảng hay là tự học?"

"Tự học ——" bên dưới đồng thanh đáp.

"Được, vậy tôi giảng bài." Lâm Uyên mỉm cười, mở bài trình chiếu.

Mọi người làm một trận than thở ầm ĩ.

Chu Hạm Đạm cũng cười rộ lên, anh luôn xấu xa muốn trêu chọc học sinh một chút, mọi người vốn căm hận điều này lại thiên vị bỏ qua, nhất định là cái gương mặt đó bù lại không ít cảm tình rồi.

Ít nhất hơn nửa nữ sinh đã thổ lộ trên tường*, hầu như mỗi ngày đều có người bát quái về chuyện này, bày ra vẻ bênh vực Lâm Uyên rõ ràng.

*Là tường trên QQ nha~

Tề Gia Giai chính là một trong số đó, động một chút lại chụp màn hình gửi cho Chu Hạm Đạm, đả kích các cô gái đó: "Cậu nhìn những người này đi, không lo học tập tốt cả ngày viết những thứ bậy bạ này gửi cho Lâm Lâm."

Tiếp đó lại khoanh tròn một trong số đó: "Đây là tớ gửi đấy." (=)) đừng qt tới cái biểu cảm này...)

Chu Hạm Đạm: "Cậu muốn nói gì?"

Tề Gia Giai lặng lẽ hỏi cô: "Cậu đã từng gửi chưa?"

Chu Hạm Đạm phủ nhận: "Chưa từng."

Tề Gia Giai: "Tớ không tin trong lòng cậu không muốn cùng Lâm Lâm thầy trò yêu nhau một trận."

Chu Hạm Đạm: "..."

Cái này đúng thật là,

Không có.

Trong lòng cô, giáo viên là thần thánh, cũng giống như cha mẹ là một loại trưởng bối.

Thực tế anh đã ba mươi hai tuổi, không nói đến đã yêu đương hay có gia đình chưa, khách quan mà nói, so với các cô tuổi tác quá lớn.

Tư tưởng của Chu Hạm Đạm truyền thống bảo thủ, cô thực sự khó tiếp nhận cách ghép đôi như vậy.

"Tớ không tin!"

"Nữ sinh toàn trường đều nghĩ vậy!"

Sở dĩ Tề Gia Giai nói vậy cũng đúng.

Chu Hạm Đạm đột nhiên có chút hiếu kỳ với bạn ngồi cùng bàn mới, cô ấy không tim không phổi chuyên cần bảo thủ như vậy, liệu có chút "tà niệm" nào đối với thầy giáo soái ca này không?

Cô nhất định phải tìm hiểu rõ ràng để tạo ra bằng chứng vững chắc phản bác lại quan điểm của Tề Gia Giai.

Vì vậy, sau tiết học thứ nhất, Chu Hạm Đạm cầm bút ghi câu hỏi này đưa cho Trương Vân: "Nếu như thầy Lâm muốn cùng cậu yêu đương, cậu có đồng ý không?"

Ngòi bút của Trương Vân dừng lại một chút, lâu sau, cô lắc đầu, lắc đầu, mãnh liệt lắc đầu.

Cô đã nói rồi mà!

"Trương Vân cũng nói không muốn." Tại nhà vệ sinh, Chu Hạm Đạm nghiêm túc chỉ ra chỗ sai cho Tề Gia Giai.

"Cô ấy nói dối!" Tề Gia Giai chết sống không tin: "Các cậu đều nói dối."

Bóng người lắc lư, Tề Gia Giai rửa tay xong nhân tiện giữ lấy cánh tay của một bạn học nữ đang định đi ra ngoài, hỏi: "Giang Thần Hi, cậu có muốn cùng Lâm Uyên yêu đương không?"

"...Thần kinh à." Giang Thần Hi mắng một tiếng, nhưng mặt lại đỏ lên, uổng công cô ấy tỏ ra bình tĩnh cũng không giấu được vẻ xấu hổ thẹn thùng.

Giang Thần Hi chuồn mất, chỉ còn Chu Hạm Đạm và Tề Gia Giai hiện đang ngồi trên hai bồn cầu khác nhau.

Gấp gáp giải quyết xong, hai người đứng người lên, hai bên đối mặt qua tấm ngăn, à không, là trừng nhau.

"Tốt nghiệp xong tớ sẽ theo đuổi thầy Lâm." Tề Gia Giai đi ra, tiếp tục hùng hồn nói, vang vọng khắp nhà vệ sinh "thơm ngát".

"Ồ, " Chu Hạm Đạm chậm rãi rửa tay: "Tớ không muốn để ý tới tên bệnh hoạn cậu nữa."

"Cút." Như bị đâm sau lưng, Tề Gia Giai khí thế hung hăng chạy ra khỏi cửa: "Tớ mới không muốn để ý đến cậu đấy."

Chu Hạm Đạm cong mắt cười.

Tiết thứ hai, Lâm Uyên cuối cùng cũng đã để mọi người tự học.

Lớp học chỉ có tiếng bút viết soạt soạt, bốn phương tám hướng, có thể nghe được tiếng kim rơi.

Chu Hạm Đạm dùng tay trái chống môi, nhíu mày tính toán một đề bài tuyển chọn.

Đột nhiên, bụng dưới của cô dấy lên đau nhức âm ỉ, hơn nữa cơn đau nhức này còn có khuynh hướng tăng lên, Chu Hạm Đạm thầm nghĩ không ổn rồi, trực giác của con gái khiến cảm giác lo sợ trong lòng dâng cao. Cô bấm tay tính một chút, không đúng, không phải là hôm nay, còn khoảng một tuần nữa mới tới, chắc là ăn phải đồ hư hỏng rồi.

Chu Hạm Đạm thả tay trái xuống, ấn lấy chỗ đau, định chịu đựng đến hết tiết tự học buổi tối.

Nhấn vào một cái, dưới thân đột nhiên chảy ra, một dòng nước ấm áp sền sệt.

Aaa... Cô nhỏ giọng rên một tiếng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

Trương Vân nhìn cô một cái, thấy cô bỗng nhiên bất động, mặt trắng như giấy, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục làm bài.

Chu Hạm Đạm không dám thừa nhận, nhưng dựa vào cảm giác ồ ạt này, cô đương nhiên có thể xác định, vị khách không mời mà đến này thật sự đến thăm sớm một tuần.

Xấu hổ không nói ra được, Chu Hạm Đạm đỡ đầu, không dám nhìn nơi khác, cũng không dám đứng dậy xác nhận.

Cô tự biết đây là vấn đề rất lớn.

Thời tiết vẫn còn nóng, mặt trời cuối hè hung hăng ngang ngược thét gào, cô đương nhiên chỉ mặc mỗi bộ đồng phục ngắn tay, quần chỉ cách một lớp vải mỏng, Chu Hạm Đạm thậm chí có thể tưởng tượng ra tình trạng dưới mông hiện tại "máu tươi đầm đìa", "vô cùng thê thảm".

Không phải lần đầu tiên gặp loại tình huống này, cũng sắp tan học, vẫn còn cứu kịp, Chu Hạm Đạm vội vàng xé ra một tờ giấy nháp, vô cùng lo lắng mà viết:

"Bà dì tớ đột nhiên đến thăm, có băng vệ sinh không? T.T "

Rồi sau đó lặng lẽ đưa cho bạn ngồi cùng bàn.

Trương Vân hiển nhiên kinh sợ, thân trên run lên, sau khi quét mắt nhìn giáo viên trên bục giảng, mới cẩn thận nhìn vào tờ giấy, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, đẩy tờ giấy trở về.

Chu Hạm Đạm sụp đổ, vươn cao cổ kiểm tra, Lâm Uyên vẫn ngồi ở chỗ kia đọc sách, không hề chú ý.

Lúc này cô mới nghiêng người, trốn sau chồng sách quay đầu lại, nhìn về bên phải, dùng hơi phát ra âm thanh, pipi hai tiếng.

Tề Gia Giai vô cùng nhạy cảm, giương mắt, ánh mắt hỏi thăm, làm sao vậy?

Chu Hạm Đạm đem giấy bóp thành hình tròn, giống như kẻ trộm liếc mắt nhìn bục giảng, rồi sau đó mới ném đi, cô dùng lực phù hợp, "Vèo" một cái vừa vặn tạo thành một đường vòng cung, rơi vào trước bàn Tề Gia Giai.

Cô ấy mở tờ giấy ra, xem nội dung, lại giương mắt, từ khẩu miệng nhìn ra từ: Không —— có ——

Chu Hạm Đạm vẻ mặt mệt mỏi, sắp khóc rồi.

Tề Gia Giai dùng ngón tay cái chỉ chỉ ra phía sau: Tớ giúp —— cậu —— mượn ——

Chu Hạm Đạm điên cuồng gật đầu, chắp tay tỏ lời cảm ơn, giang hồ cấp bách, tất cả nhờ vào cậu.

Tề Gia Giai gạch bỏ chữ "tôi" trên tờ giấy, ghi xuống phía dưới "Chu Hạm Đạm", lại thêm vào một câu "Nếu không có, xin tiếp tục truyền ra sau, đa tạ các vị nữ nhân quan tâm!"

Tiếp đó truyền ra phía sau.

Lòng nóng như lửa đốt mà quan sát động tĩnh phía sau, có khả năng "cây cỏ cứu mạng" sẽ tiến hành trao đổi ánh mắt, Chu Hạm Đạm lại cảm thấy bụng dưới đau hơn rồi, cô lo lắng mà cắn cắn môi, vành mắt phiếm hồng.

Cũng may truyền tới lần thứ năm, có một nữ sinh nhìn vào tờ giấy, hướng về phía Chu Hạm Đạm gật gật đầu, quay người mở cặp sách.

Chu Hạm Đạm thở phào nhẹ nhõm, để ý từng cử động của nữ sinh, cô ấy lấy ra một quyển sách chính trị, giấu băng vệ sinh và tờ giấy vào đó, lén đưa tới trước.

Lần lượt đưa lên, cuối cùng đi đến trạm cuối cùng - trong tay Tề Gia Giai.

Thắng lợi trong tầm mắt, Tề Gia Giai cúi đầu nhìn qua một chút, đang định liếc mắt xem thử giáo viên có còn chăm chú đọc sách như lúc nãy hay không, thì phát hiện đối phương đã ngẩng cằm lên, ung dung nhìn cô.

Tề Gia Giai thiếu chút nữa đã bị dọa tới đau tim, nhanh chóng đem đặt sách trở lại, cạch một tiếng, đặc biệt vang dội.

Chợt ý thức được điều gì đó, Chu Hạm Đạm vội vàng quay người lại, mà thầy Lâm hiển nhiên đã mở miệng: "Tề Gia Giai, làm gì đó."

Giọng điệu lạnh nhạt, giống như đang đặt câu hỏi, không giận mà uy.

Chu Hạm Đạm: "..."

Tề Gia Giai không dám thở mạnh, mà không chỉ mỗi cô, toàn bộ nữ sinh tổ một đều như vậy.

Cả lớp quay sang nhìn.

Lâm Uyên cũng không đứng dậy, vẫn ngồi ở đó, chỉ nhìn chăm chú về chỗ này.

Tề Gia Giai tim đập nhanh hơn, phản ứng đầu tiên là đưa tay mở sách, lấy miếng băng vệ sinh ra, nhanh chóng bỏ vào ngăn kéo.

Thấy cô không để ý đến lời nói kia vẫn tiếp tục lén lút mờ ám, Lâm Uyên có chút tức giận, giọng điệu cao hơn: "Tôi hỏi em đấy."

Thật ra anh đã sớm chú ý tới tiếng động nhỏ ở bên này, nhìn qua vài lần, mà mấy cô nhóc này vẫn không chịu dừng lại.

Tề Gia Giai nhanh chóng đứng dậy, lớn giọng giải thích: "Em mượn sách!"

"Mượn sách gì?"

Tề Gia Giai đáp: "Sách chính trị."

"Đem lên đây."

"... Em..." Cô muốn nói lại thôi: "Thật sự chỉ là sách chính trị."

Lâm Uyên cuối cùng cũng đứng lên, bước xuống bục giảng, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của Tề Gia Giai.

Chu Hạm Đạm nấp sau chồng sách, sắc mặt trắng bệch, lo lắng khiến bụng cô giống như xoắn lại, nặng như chì.

Giáo viên đi qua chỗ của cô, như gây ra một trận gió, lạnh lẽo như gió đông, âm thanh vù vù, rất là lạnh người.

Đứng bên cạnh Tề Gia Giai, Lâm Uyên thu mắt nhìn: "Quyển sách này?"

Đúng là một quyển sách chính trị.

Anh nhanh chóng nhìn qua đống sách để trước mặt Tề Gia Giai, liền thấy một quyển giống y như đúc.

"Không phải em có đây rồi sao?" Lâm Uyên hỏi ngay không chút nghĩ ngợi, hoàn toàn không nể mặt.

Tề Gia Giai: "..."

Cả lớp câm như hến.

Giờ phút này mọi người rốt cuộc cũng ý thức được, Lâm Uyên là một "bậc thầy", mặc dù trông trẻ tuổi anh tuấn, phần lớn thời gian đều cười đùa tí tởn bình dị gần gũi, nhưng khi tức giận lên, cũng thật dọa người.

Trong đầu Tề Gia Giai lúc này, không tìm thấy lấy lí do làm mình thoát tội.

Chu Hạm Đạm cắn chặt môi dưới, thái dương rịn mồ hôi, phân vân không biết có nên giải thích cho bạn bè không, nhưng tình huống của cô vô cùng chật vật, thật sự rất khó mở miệng.

Giằng co một lát vẫn không có kết quả, Lâm Uyên không còn hứng thú chờ đợi nữa, anh một bên tiện tay mở quyển sách ra, một bên cong cong khóe môi, khó phân biệt vui giận nói: "Chẳng lẽ quyển sách này trông đẹp mắt hơn quyễn của em sao?"

Bỗng nhiên, động tác của anh dừng lại, tựa như nhìn thấy cái gì. Trong giây lát, anh đóng sách lại, để lại trên bàn Tề Gia Giai.

"Ngồi xuống đi." Lâm Uyên đột nhiên không hề so đo, bộ dáng tràn đầy khí lạnh trong khoảnh khắc bỗng biến mất, sau đó quay trở lại bục giảng.

Bầu không khí cứng ngắc, cũng đã từ từ tan ra.

Tề Gia Giai giống như được đại xá ngồi xuống, nhìn về phía Chu Hạm Đạm, thấy cả người cô gần như nằm ì lên mặt bàn, biến thành một đống bùn nhão.

Ngồi được một lúc, Lâm Uyên đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Mọi người chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán, hiển nhiên biến thành cái chợ, Tề Gia Giai một lần nữa đem băng vệ sinh kẹp vào trong sách, đưa cho Chu Hạm Đạm.

"Làm tớ sợ muốn chết!" Cô vỗ vỗ ngực: "Tiểu Hà Hoa, cậu ổn không?"

"Không sao..." Hữu kinh vô hiểm[1], cũng thiếu chút nữa lấy đi nửa cái mạng của cô, Chu Hạm Đạm nắm chặt hai tay: "Giai Giai, thật xin lỗi."

[1] Hữu kinh vô hiểm: kinh sợ, kinh ngạc nhưng không nguy hiểm.

"Thật xin lỗi cái gì chứ, dù sao Lâm Lâm không có làm gì tớ, " cô quan tâm tình trạng của bạn bè hơn: "Cậu thật không sao chứ."

Chu Hạm Đạm thẹn đỏ mặt: "Coi như cũng ổn... có lẽ một lát nữa ra về vẫn còn cần cậu trợ giúp."

Mùa hè bất tiện nhất là đồng phục mỏng lại còn bó sát người, nếu gặp loại chuyện này, phải cần áo khoác cột vào lưng mới có thể che giấu.

Tề Gia Giai hiểu ra, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Tớ là chỗ dựa kiên trì vững chắc của cậu!"

Chu Hạm Đạm bật cười, đau đớn giảm đi không ít.

...

Mấy phút sau, Lâm Uyên trở lại lớp học, anh hẳn là đi đến văn phòng một chuyến, trong tay cầm theo cặp công văn cùng với áo dệt kim hở cổ, bộ dạng tan học liền đi ngay.

Anh ngồi xuống tiếp tục đọc sách, mọi người khôi phục yên tĩnh.

Chỉ là lần này yên tĩnh chưa được bao lâu, khoảng chừng vài phút, Lâm Uyên lại nhìn đồng hồ một chút, trực tiếp gấp sách nói: "Như vậy đi, hôm nay chúng ta tan học sớm hơn mười phút."

Trong phút chốc, cả lớp hoan hô vui vẻ, kêu gào nổi lên như thủy triều.

Thời học sinh hồn nhiên, dù sao vẫn rất đơn giản thuần khiết, dễ dàng thỏa mãn.

Lâm Uyên đưa tay, áp chế âm thanh, cả lớp yên tĩnh lại, nghe hắn dặn dò chút nữa: "Ban khác vẫn còn chưa tan học, lát nữa trốn ra hành lang, nói nhỏ chút, đừng quấy rầy người ta."

"Được----!! "

"Còn ồn ào?"

Mọi người lập tức kìm nén, nhanh chóng cất sách giáo khoa, thu dọn bàn học.

"Đi thôi." Anh ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức cầm cặp sách, sợ anh đổi ý, tựa như lũ chim bị giam giữ mấy năm nay được tự do, cũng không quay đầu lại, phần phật bay ra khỏi phòng học.

Trên hành lang, bước chân như nhịp trống dồn dập, học sinh lớp khác ao ước, hiếu kỳ thò đầu, muốn nhìn ra xem thử, nhưng lập tức bị giáo viên trong lớp quát tháo ra lệnh quay lại.

Trong lúc nhất thời, lớp học đi về hết sạch.

Chỉ còn Chu Hạm Đạm vẫn lo lắng bất an mà ngồi ở chỗ kia, còn có Tề Gia Giai, dù sao cô vẫn là "chỗ dựa" trọng trách đầy mình.

Mặc dù bạn học đều đã chạy đi như một làn khói, nhưng hai cô, đến một cử động nhỏ cũng không dám, hơn nữa lại cực kỳ hoang mang.

Bởi vì, thầy giáo Lâm vẫn còn ở trên bục giảng, cặp công văn đã cầm lên rồi, áo dệt kim hở cổ cũng gác trên tay, nhưng vẫn cứ thế không đi.

Ngừng lại trong chốc lát, Lâm Uyên đi đến bên cạnh Chu Hạm Đạm, đem chiếc áo len dệt kim hở cổ hơi mỏng màu xám để trên bàn của cô, cũng thuận miệng nói hai câu: "Về nhà sớm đi. Chú ý nghỉ ngơi."

Chu Hạm Đạm cả người cứng đờ, trong một giây mặt đỏ thẫm như máu.

Đợi đến lúc Tề Gia Giai kịp phản ứng, vừa muốn nói cảm ơn thầy, người đàn ông đã rời khỏi phòng học.