Edit: Hinh

Âm nhạc phong cách dân tộc phát ra từ loa, không khí trên bàn rất náo nhiệt, nam sinh của học viện Văn học không sợ nhất là phạt rượu, Ngô Lăng và nam sinh bên cạnh hợp lại uống hết nửa bình rượu lót dạ, bây giờ đang lơ lơ lửng lửng.

Thẩm Tây xoay chén trà ra sức tìm đề tài, ”Chị, hai bọn chị đến Tây Bắc không sợ ạ? Em nghe nói hoang mạc có dã nhân, mấy loại người lưu lạc này rất khó đối phó luôn.”

Lục Nghi Ninh giương mắt lên, tầm mắt dời đến khuôn mặt có hơi sợ hãi nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh của bạn học Thẩm, cô hơi khinh bỉ, cũng ít thiếu nữ đang độ thanh xuân mà sống giả tạo được như cô ta lắm.

Thẩm Tây dừng một lát, biểu cảm dè dặt, ”Hơn nữa bọn họ thích nhất là các cô gái xinh đẹp.”

Lục Nghi Ninh phản ứng rất bình tĩnh, ”Người đi lạc cũng đâu phải tôi, sợ gì chứ.”

Sắc mặt Thẩm Tây cứng đờ, nghĩ câu trả lời của đối phương là đang nói mình ngu, vì để làm dịu bầu không khí xấu hổ, cô ta cười gượng hai tiếng, ”Thật ra em cũng may lắm, không có gặp gì hết.”

Lục Nghi Ninh im lặng một lát, ”Có lẽ là do không đẹp đến nỗi khiến dã nhân động lòng.”

”…”

Gương mặt của Thẩm Tây cứng đờ, môi cô ta mấp máy, vô cùng tủi thân đợi giáo sư Chu làm chủ thay mình.

Nhưng mà, người đàn ông ngồi ngay bên cạnh lại chỉ nở một nụ cười nhẹ, biểu hiện vô cùng nhẹ nhàng.

Lục Nghi Ninh: ”Xin lỗi nhé bạn học Thẩm, không phải tôi nói cô đâu.”

Lần đầu tiên Chu Từ Lễ gặp Lục Nghi Ninh, anh đã cảm thấy cô không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài. Cô có một mái tóc dài màu đen, ánh mắt rất trong trẻo, nhưng có lẽ bên trong cơ thể cô lại chứa đựng một linh hồn rực lửa, mỗi phút mỗi giây đều muốn đi nhảy bungee để theo đuổi sự kích thích.

Đối với người hoặc sự việc không thích thì cô đều lựa chọn không nhìn, cho rằng sẽ lãng phí thời gian, đến cuối cùng mới dần lộ móng vuốt ra, không nặng không nhẹ phản bác, cào vào nơi yếu ớt nhất của đối phương, rồi lại hết sức vô tội ngẩng đầu nói mình không cố ý.

Thẩm Tây cắn môi, bị đả kích hai lần làm cô ta muốn sụp đổ, run rẩy hỏi: ”Giáo sư Chu, có phải thầy giận em không?”

Lục Nghi Ninh dời mắt, cô cảm thấy trình tự của cô gái này rất lạ, không rõ rốt cuộc là ai đắc tội cô ta nữa.

Bạn học Thẩm cố ý bảo muốn nói chuyện riêng với giáo sư, cô ngồi nghe thì không ổn lắm nên bèn cầm lon coca Chu Từ Lễ mở giúp đi khỏi chỗ ngồi.

Lâm Tấn An có thể uống rượu, cậu ta bị đám Ngô Lăng kéo đến một bàn khác chơi oẳn tù tì, cậu trợ lý nhỏ này của cô tự xưng là ngàn chén không say, có điều thời gian quen biết hơi ngắn, chưa chứng kiến bao giờ.

Hôm nay Lục Nghi Ninh thật muốn chứng kiến.

Lâm Tấn An thua ba ván, mấy ly rượu trước mặt đã hết ba ly, vẫn còn hai ly. Tuy đứng không tính là gần, nhưng Lục Nghi Ninh vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người bọn họ, có hơi gay mũi.

Không giống mùi hương nhẹ nhàng mát mẻ trên người Chu Từ Lễ.

Nói mới nhớ, cô bỗng nhiên phát hiện, tối hôm nay đúng là chưa thấy anh dính đến rượu lần nào.

Hai ván cuối cùng, phong thủy xoay chuyển, Ngô Lăng thua đến mức không nhận rõ Nam Bắc.

Lục Nghi Ninh ngồi vào ghế, cằm tì lên bàn, ”Sao giáo sư Chu của các cậu lại không thể uống rượu vậy?”

Ngô Lăng đã có hơi say, cậu xoa xoa Thái Dương, ”Giáo sư Chu dị ứng với cồn.”

Ban đêm gió lớn, xung quanh khách sạn không có rừng cây che, Lục Nghi Ninh túm mái tóc bị thổi rối lại, trở về phòng khoác thêm áo khoác, vừa ra khỏi cửa đã có cảm giác mát lạnh chạy dài từ gót chân đến giữa lưng, lạnh đến nỗi khiến cô hắc xì hai cái.

Xoa xoa chóp mũi khó chịu trở về chỗ ngồi, tính thời gian thì chắc Thẩm Tây cũng nói xong rồi.

Quay lại sau nửa tiếng, Lục Nghi Ninh không thấy Thẩm Tây, có lẽ là do bị đả kích nên trốn ở đâu khóc rồi, Chu Từ Lễ thì tì trán vào cánh tay, nhắm mắt lại, chỉ để lộ gáy.

Cô ngồi vào bên cạnh anh, một tay chống đầu, không lên tiếng quấy rầy.

Mặt người đàn ông hướng về phía dưới, đường nét trên gương mặt hòa vào bóng đêm, dường như đã mất đi vài phần cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi môi bạc khi ngủ vô thức mím lại, không hiểu sao có hơi đáng yêu.

Lục Nghi Ninh mặc một chiếc áo khoác nên miễn cưỡng ngăn được gió lạnh đêm khuya, Chu Từ Lễ tuy là đàn ông nhưng mặc áo sơ mi ngủ trong gió thì 80% sẽ bị cảm.

Cô cúi người nằm sấp lên bàn, nhỏ giọng gọi, ”Giáo sư Chu, hay là anh về phòng ngủ đi.”

”…” Lông mi run rẩy, nhưng mí mắt vẫn đóng.

Qua mười giây, Lục Nghi Ninh chậm rãi vươn tay ra kéo ống tay áo của anh, hơi lớn giọng nói: ”Chu Từ Lễ, anh mà ngủ tiếp là sẽ bị cảm đó.”

Lần này phản ứng của đối phương rõ ràng hơn.

Chu Từ Lễ nghiêng đầu, khàn giọng ”Ừm” một tiếng, rồi lập tức nâng tay lên, ngón tay thon dài chậm rãi duỗi ra, cuối cùng rơi xuống trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, ”Bảo Bối, đừng quậy.”

Mí mắt Lục Nghi Ninh không kìm được giật một cái.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ ngón tay người đàn ông.

Vô thức lặp lại từ ”Bảo Bối” trong miệng anh, là tên gọi của một người phụ nữ nào đó à?

Lục Nghi Ninh không thể miêu tả được trong lòng mình đang là tư vị gì, giống như là tiếng bọt khí nổ sau khi coca được khui ra vậy, có hơi khó chịu. Vất vả lắm cô mới tìm được một người đàn ông hợp gu như vậy mà.

Đại não sụp đổ trong vài giây, ý thức dần tràn về.

Lục Nghi Ninh giơ tay chọt vào hai má anh, nhiệt độ không bình thường lắm, dời mắt xuống nhìn cổ tay anh, nơi da thịt bị ống tay áo sơ mi che lại mơ hồ có thể thấy được những chấm đỏ lan ra.

Người này, không thể uống rượu, nhưng lại uống.

Rất không phù hợp với tính cách tự kìm chế của anh.

Lục Nghi Ninh nhanh chóng đi đến kéo Ngô Lăng đang chơi với bạn bè về bên cạnh bàn, ”Giáo sư Chu của các cậu uống rượu rồi.”

Ngô Lăng lè lưỡi nói: ”Không có khả năng đâu — Chị Lục đừng lo lắng, với tính cách của giáo sư Chu bọn em thì dù người khác có ép, thầy ấy cũng không uống.”

”Nếu xuất phát từ tình nghĩa thì sao?” Lục Nghi Ninh lạnh nhạt hỏi.

Xuất phát từ tình nghĩa, Thẩm Tây cố ý kính rượu, nói thêm một câu ”Thầy, em đem lòng si mê thầy, nhưng khanh cố ý lang vô tình, em kính thầy một chén rượu, từ nay về sau sẽ không dây dưa nữa”.

Vì để giải quyết dứt khoát, giáo sư Chu tấm lòng rộng mở đương nhiên sẽ uống. Đến Lục Nghi Ninh mới quen anh chỉ nửa tháng cũng có thể đoán được, Ngô Lăng đang mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại.

Lục Nghi Ninh: ”Bây giờ tôi lái xe lại đây, đưa anh ấy đến bệnh viện gần nhất.”

Mặt Ngô Lăng đầy hoảng sợ, ”Chị Lục, hay là gọi 120 đi, chị —”

”Tôi không uống rượu.” Cô thản nhiên đáp lại, ”Chỉ uống coca.”

***

Bệnh viện nhân dân trong thành phố cách khách sạn khoảng 6km, lái xe cần 20 phút. Cả đoạn đường đều gặp đèn xanh không bị ngăn lại, nhưng vẫn bị chặn ở ngã tư cuối cùng.

Dòng xe bị tắc đường mãi đến hơn 8 giờ mới lưu thông. Hình thể khổng lồ của chiếc xe việt dã hấp dẫn không ít sự chú ý của cảnh sát giao thông, cũng may khả năng lái xe của Lục Nghi Ninh rất tốt, không bị chặn lại.

Xe dừng lại sau khi vào bãi đỗ xe, sau khi Ngô Lăng đi xuống lập tức xin số khám gấp.

Lát sau y tá phụ giúp dùng xe đưa người vào bệnh viện, ”Người bệnh có bị dị ứng gì khác không?”

Lục Nghi Ninh bị hỏi đầy mơ màng, cô nhìn bác sĩ một lát rồi lắc đầu: ”Tôi không rõ lắm.”

Bác sĩ đeo khẩu trang bước nhanh vào phòng cấp cứu.

Ngô Lăng hoàn toàn sụp đổ ngồi xuống ghế dựa khóc đầy chua xót, ”Tại sao em lại không coi chừng giáo sư Chu không để thầy ấy uống loạn chứ, tại sao em lại không coi chừng thầy ấy chứ!”

Lục Nghi Ninh ngồi bên cạnh cậu ta, ”Giáo sư Chu của các cậu là gà bệnh à?”

Ngô Lăng ngẩng đầu lên, khó hiểu ”Hả” một tiếng.

”Nghe cậu nói vậy, tôi cứ cảm giác Chu Từ Lễ như mấy ông già hơn 70 tuổi bước một bước cũng không vững ấy, chỉ uống một ly rượu là sẽ bước nửa cái chân vào quan tài, khó mà cứu được.”

Mặt cậu chàng nhăn lại, ”Không phải đâu, giáo sư Chu trẻ tuổi cường tráng lắm, tuy rằng thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhưng em đã tận mắt chứng kiến thầy ấy…”

Cậu ta che miệng lại, sợ nói lộ gì đó.

Lục Nghi Ninh nhướng mày, khép nửa mắt, ”Nói tiếp đi.”

Sau khi Ngô Lăng nhịn một lúc vẫn không nhịn được, ngoắc tay với cô, nhỏ giọng mơ màng nói: ”Em nhìn thấy một mình thầy ấy đánh đổ hai người đàn ông vạm vỡ, chính là cái loại xã hội đen cả người toàn cơ bắp, trên mặt viết mấy chữ kiểu đừng đụng đến ông đây ý, trâu chưa trâu chưa!!”

Lục Nghi Ninh quăng cho cậu ta một ánh mắt đầy khinh bỉ, một lần nữa nhắm mắt lại.

Đèn phòng cấp cứu tắt, Chu Từ Lễ bị đẩy đến phòng bệnh bình thường truyền dịch, hộ sĩ căn dặn, ”Người bệnh tỉnh lại thì phải chú ý ăn uống, ba bữa cơm phải ăn thức ăn lỏng, nhà ăn dưới lầu có bán cháo hoa đó, hai người có thể đi mua.”

Ngô Lăng nói cảm ơn, đi theo hộ sĩ lấy thuốc.

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Nghi Ninh kéo ghế dựa đến bên giường, bên trong phòng mở một chiếc đèn tường mờ nhạt, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, hòa vào hai gò má trắng bệch của người đàn ông.

Trên mu bàn tay lạnh lẽo dán một miếng băng dính, ngón tay thon dài hơi cuộn tròn, cuối cùng đầu ngón tay cũng có chút màu máu.

Cô im lặng nhìn một lát.

Loại bỏ mấy suy nghĩ dư thừa trong đầu, vươn đầu ngón tay đầy vết chai ra — Chu Từ Lễ, anh có ngốc không cơ chứ, sao lại đối xử với người cứ theo đuổi mình dai dẳng dịu dàng đến thế.

Không đúng, Lục Nghi Ninh, mày quản hơi nhiều rồi đó, chuyện của người khác mày chen ngang một chân vào làm gì.

Người đàn ông trước mặt này, cùng lắm chỉ xem như mẫu người mày thích thôi, miễn cưỡng chỉ xem như bạn có thể chơi thân được.

Lục Nghi Ninh rơi vào quá trình chối bỏ và thừa nhận của mình, cô bực bội cào tóc.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang, cô rũ mắt nhìn qua màn hình, đứng dậy đi ra ngoài cửa nhận điện thoại.

Phòng làm việc báo cáo theo thường lệ, người đối diện rất quen thuộc với phong cách làm việc của bà chủ nhà mình, đến một câu dư thừa cũng không nói.

Lục Nghi Ninh dặn dò qua loa, còn mấy chuyện không thể giải quyết được thì đợi cô về rồi nói sau. Sau khi cúp điện thoại, cô dựa vào cửa bình tĩnh, khi chuẩn bị vào phòng bệnh thì thoáng nhìn thấy bóng người đang đến gần, bước chân hơi dừng lại, biểu cảm cũng thay đổi.

Thẩm Tây nói chuyện với Lục Nghi Ninh tổng cộng là ba lần, nhưng mỗi lần đều bị khí thế của đối phương chèn ép. Rõ ràng chỉ là một cô gái tuổi tác không lớn hơn mình lắm, nhưng toàn thân đều cất giấu sự sắc bén khiến người khác không thể không coi trọng mà liếc nhìn một cái.

Lục Nghi Ninh nghiêng đầu, bỏ điện thoại vào túi tiền, ”Có chuyện gì không?”

Thẩm Tây nghẹn lời, đối mặt với cặp mắt trong trẻo kia của cô, cứ như là tất cả bí mật đều không giấu được vậy, khó chịu vô cùng. Vì thế cô ta im lặng đi qua, bỗng lại bất ngờ bị người ta bắt lấy cổ tay.

Lục Nghi Ninh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với Thẩm Tây, cô nắm tay lấy cổ tay cô ta đẩy mạnh về hướng ngược lại.

Thẩm Tây lảo đảo vài bước, vất vả ổn định lại cơ thể, ”Chị làm cái gì thế?!”

Lục Nghi Ninh tặc lưỡi, vô cùng ghét bỏ nhăn mày, ”Cô đừng để tôi phải động tay.”