Edit: Hinh

Sương mù không thể che lấp được mặt trăng của Tây Bắc, ánh sáng trong trẻo xuyên qua từng tầng mây mỏng chiếu xuống đất, mặc dù phòng không bật đèn, nhưng dựa một góc ở cửa sổ cũng có thể được chiếu sáng.

Lục Nghi Ninh là cú đêm điển hình, bây giờ mới 10 giờ, cô đã lăn qua lộn lại trên giường nửa tiếng nhưng không hề có chút buồn ngủ nào, bèn dứt khoát ngồi dậy, tựa vào bên cửa sổ ngửa đầu nhìn ánh trăng treo trên trời.

Thật sự ngủ không được.

Cô nén sự bực bội, mang giày xách thiết bị xuống lầu.

Không chụp được kỳ quan “Một thoáng nhìn trời”, nhưng các cảnh đẹp khác ở Tây Bắc cũng không thua kém gì. Có đồng cỏ rộng lớn, có trăng sáng, có thực vật kiên cường sinh trưởng ở hoang mạc, còn có cả nền văn minh nhân loại luôn tồn tại.

Chiếc xe việt dã Lục Nghi Ninh thuê tính năng khá cao, nhưng vẻ ngoài không được đẹp lắm, sàn xe lại cao, cô dùng lực leo lên nóc xe rồi xoay người kéo thiết bị ở dưới lên.

Cô xếp bằng ngồi xuống, điều chỉnh thiết bị tìm góc tốt, hơi nhìn thoáng qua ống kính, ánh trăng chói lọi sáng rực, nhưng lại không lờ mờ như khi dùng mắt thường quan sát.

Bão cát nổi dậy, gió lạnh thổi qua.

Chu Từ Lễ vừa ứng phó xong với lãnh đạo trường học, khi đi ra từ cửa bên thì thấy có một cô gái mặc váy dài màu đỏ ngồi trên đỉnh xe việt dã, để lộ đôi chân trắng nõn, anh hơi nhíu mày rơi vào im lặng.

Anh đứng ở xa xa im lặng nhìn một lát, lại vô tình quấy rầy cô.

Lục Nghi Ninh thay đổi tư thế, ngại vướng víu nên buộc chặt làn váy hai bên lại.

Chu Từ Lễ dời mắt chuẩn bị rời đi, phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo.

“Giáo sư Chu, anh ra đây hóng mát à?”

Lục Nghi Ninh mới vừa chú ý đến anh, xuất phát từ sự “lễ phép” nên lên tiếng gọi.

Chu Từ Lễ rũ mắt, mặt mày không nhìn ra vui buồn, “Ừ, coi như vậy.”

Lục Nghi Ninh không ý thức được tư thế của cô bây giờ khác người bao nhiêu, làn váy vén lên để lộ phần lớn cẳng chân, da thịt trắng nõn, các ngón chân cong lại, đôi chân lung lay vài cái.

“Cô gái bị lạc vẫn còn chưa tìm được à?” Cô hỏi.

Hai người chưa đến mức quen biết, hôm nay mới gặp mặt, thậm chí tình huống còn có hơi xấu hổ.

Chu Từ Lễ không rõ lắm, nếu là cô gái khác thì nhất định sẽ đỏ mặt tránh né, nhưng cô gái trước mặt này lại thản nhiên, căn bản không có chút lúng túng nào.

Anh ngẩng đầu lên: “Vẫn chưa.”

Lục Nghi Ninh tháo làn váy, cách quá xa nên cô không nghe rõ lời của đối phương, muốn trực tiếp nhảy xuống xe. Mấy kỹ năng này đã được hình thành khi đi ra ngoài chụp ảnh, chút độ cao này không hề khó với cô.

Có điều, làm vậy thì hình như có vẻ cô rất dũng mãnh nhỉ? Đàn ông đều thích con gái nhỏ nhắn đáng yêu thì phải.

Một tay Chu Từ Lễ đút vào túi quần, khẽ nắm tay lại, nhìn thấy biểu cảm khó xử của cô thì lên tiếng hỏi: “Cần giúp không?”

Lục Nghi Ninh rút chân về, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Anh có thể giúp tôi không?”

Chu Từ Lễ: “…”

Đối phương mãi không nói lời nào, Lục Nghi Ninh nghĩ anh từ chối nên lấy khuỷu tay chống vào mui xe, tụt xuống theo độ dốc.

Cô cúi đầu kêu một câu, “A, sắp té rồi.”

Chu Từ Lễ nhíu mày, bước vài bước đi đến trước mặt cô, đưa tay đụng vào eo cô gái.

Ngón tay không đụng vào, chỉ dùng lòng bàn tay để tiếp xúc.

Khoảng cách giữa hai người gần lại trong nháy mắt, Lục Nghi Ninh nhìn chằm chằm biểu cảm nghiêm túc của người đàn ông, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng được khung cảnh anh dùng khuôn mặt tuấn tú này để từ chối vô số cô gái.

Loại người này, ngoài mặt thì thờ ơ cái gì cũng được, nhưng thật chất trong lòng lại có quy tắc riêng của bản thân, đối với sự tiếp cận của người mình không thích thì chỉ đơn thuần là đụng vào thôi cũng không được.

Giống y như là những nhà tu khổ hạnh* vậy, trước khi gặp được người có thể khiến mình phá giới thì luôn bày dáng vẻ thấy rõ được bộ mặt của nhân thế, sự nhạt nhẽo của tình yêu này nọ.

[*] Tu khổ hạnh: Một hình thức tu bắt cơ thể phải chịu đói khát đau đớn.

Chu Từ Lễ chính là điển hình, nên Lục Nghi Ninh cảm thấy anh cực kỳ thú vị.

Nửa cơ thể Lục Nghi Ninh ngã vào lòng anh, chú ý khoảng cách, “Cảm ơn nhé giáo sư Chu.”

Con ngươi đen của Chu Từ Lễ chớp chớp, nếu không nhìn lầm thì trước khi anh đến hỗ trợ, một chân của cô đã chạm đất rồi.

Rõ ràng là có thể tự mình xuống được.

***

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lục Nghi Ninh đã thức dậy muốn đi chụp hoang mạc lúc rạng sáng, cô bèn nhẹ chân đi xuống lầu, trong sảnh khách sạn không một bóng người, vậy tức là trong bếp cũng không có đồ ăn.

Cô đeo ba lô thiết bị đi ra cửa, phía chân trời lộ một nửa khúc cong của mặt trăng, mũi nhọn sắc bén chọc phá tầng mây dày, sáng ngời giống như mũi câu.

Trong trấn có chợ, không ít dân bản xứ vừa mới sáng sớm đã ra chiếm quầy hàng ở hai bên đường trước, phần lớn là bán sản phẩm đặc sắc của dân tộc, đồ thêu thủ công tinh xảo vô cùng.

Lục Nghi Ninh mua hai cái bánh bao ăn tạm cho đỡ đói, tháo khăn che mặt xuống vừa đi vừa ăn, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ cổ, vốn là cô không chút hứng thú gì với mấy món đồ cổ xưa đó, nhưng lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trùng hợp thật, người đàn ông hôm qua mới gặp hai lần đang mặc áo trắng quần đen đứng trước quầy, trong tay cầm một cái cốc đựng rượu bằng sứ.

Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn hoa văn trên đồ sứ, không nói lời nào.

Ông chủ cửa hàng đồ cổ mím môi, lên tiếng thúc giục: “Đầu năm nay không ít người giàu vừa ý cái này đó, ra giá cao để mua.”

Biểu cảm Chu Từ Lễ thản nhiên, ngón tay lướt qua hoa văn trên cốc rồi bỏ nó xuống, “Vậy tôi không thể cướp thứ người ta thích được.”

Ông chủ vội ra khỏi quầy ngăn cản anh, “Chỉ là mua đồ thôi mà, ai thanh toán trước là của người đó, nào có đạo lý ai thích thì cho ai chứ.”

Chu Từ Lễ nhìn về phía ống tay áo bị kéo một đoạn, khẽ nhíu mày, cố nén sự không kiên nhẫn chờ người đàn ông trung niên cằn nhằn xong, đối phương vẫn không cảm thấy được sự không vui của anh, thậm chí còn được voi đòi tiên muốn bắt tay.

Lục Nghi Ninh đứng một bên, trong đáy mắt có vài phần trêu đùa, “Ông nói không ít người giàu vừa ý cái cốc của ông, vậy cuối cùng sao lại không mua? Người giàu thì đương nhiên không thiếu tiền rồi, trừ khi cái cốc này là hàng dỏm.”

Ông chủ buông tay, nghẹn lời đến nỗi ấp úng không phản bác được câu nào.

Không biết từ khi nào trong cửa hàng đã xuất hiện thêm một cô gái mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, sơ bị đen nên còn khoác thêm một cái áo mỏng bên ngoài, xương quai xanh được che đậy dưới lớp khăn mỏng, làn da trắng nõn bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trong suốt.

Chu Từ Lễ nâng mắt lạnh nhạt nhìn cô một cái, rồi lập tức ung dung xắn ống tay áo lên. Anh không muốn dây dưa với người khác, nhấc chân rời khỏi cửa hàng đồ cổ này.

Lục Nghi Ninh chạy chậm vài bước đuổi theo anh, “Giáo sư Chu, thật chất anh nhìn ra cái đó là đồ dỏm đúng không?”

Chu Từ Lễ vẫn đi về phía trước, cũng không nói chuyện.

Lục Nghi Ninh ôm camera trong lòng ngực, “Có phải anh đang cảm thấy con người tôi rất giả dối không?”

Vừa nói xong, như cô suy đoán, bước chân như gió của người đàn ông dừng lại, anh hơi nhướng mày, không hiểu nguyên nhân cô nói ra những lời này.

Bình thường Lục Nghi Ninh không hay vận động, chạy chậm theo anh mấy trăm mét, trước mắt đã tối đen, cô rất quen thuộc với loại chóng mặt này, chậm rãi cúi người để giảm bớt cơn choáng.

Có thể là do ánh mặt trời quá gắt, bình thường chỉ cần nửa phút, nhưng lần này lại kéo dài tận một phút đồng hồ.

Sợ Chu Từ Lễ bỏ cô chạy mất, Lục Nghi Ninh nâng tay túm lấy góc áo của anh.

Giọng Chu Từ Lễ nhu hòa không ít, “Cần đưa cô về khách sạn không?”

Tầm nhìn dần rõ ràng, Lục Nghi Ninh lại lần nữa đứng thẳng dậy, cười như không cười nhìn anh, “Xem ra anh không nghĩ tôi như vậy.”

Khoảng cách giữa hai người gần lại không ít, Chu Từ Lễ mím môi, yên lặng lùi về sau từng bước, “Lục tiểu thư.”

Ồ, thì ra biết cô họ gì.

Lục Nghi Ninh nghĩ anh chuẩn bị buông lời đánh giá gì đó, nên chăm chú lắng nghe. Mặc kệ là tức giận, chất vấn hay cảnh cáo, cô đều đã chuẩn bị xong hết.

Ai ngờ, Chu Từ Lễ chỉ nắm lấy cổ tay cô, giải thoát cho cái góc áo bị cô nắm lại, sau đó thản nhiên phun ra vài chữ:

“Chúng ta đứng gần nhau quá.”

Tầm mắt Lục Nghi Ninh dời lên khuôn mặt đẹp trai của Chu Từ Lễ, vô thức thốt ra: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý khi dễ, à không, đến gần anh đâu.”

Chu Từ Lễ: “…”

***

Hai đội cứu viện cuối cùng cũng tìm được cô gái mất tích, cô gái nhỏ lẻ loi đứng trong thạch động một đêm ở nơi đồng hoang nên rất sợ hãi.

Đội trưởng đưa cô nàng đến bệnh viện địa phương kiểm tra toàn diện xong mới an tâm kêu người đưa về khách sạn.

Sau khi Chu Từ Lễ biết được tin tức liền quay về khách sạn, Lục Nghi Ninh làm cái đuôi cả buổi sáng cũng về theo.

Lúc bọn họ về đến, đội trưởng đội cứu viện vẫn chưa rời đi, anh ta đang liên tục an ủi cô gái lạc đường, thấy được bóng dáng của Chu Từ Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, “Giáo sư Chu, người thì bọn tôi tìm được rồi, nhưng mấy đồ bọn anh để trong xe thì vẫn chưa tìm được chiếc xe thích hợp để chở về đây, có thể phải cần đợi hai ngày nữa.”

Chu Từ Lễ gật đầu nói cảm ơn, “Làm phiền bọn anh rồi.”

Lúc này người phụ trách đoàn học sinh nhỏ giọng nhắc nhở: “Giáo sư Chu, không có thiết bị thì chúng ta không có cách nào để chụp ảnh lưu trữ được hết.”

Chu Từ Lễ nhíu mày: “Tôi sẽ kêu trường học gửi đến.”

Người phụ trách nhìn cô gái cách đó không xa, “Thầy, ở chung với chúng ta là nhiếp ảnh gia đó, thầy có thể thương lượng với cô ấy để tìm cách giải quyết không.”

Chu Từ Lễ đương nhiên là biết thân phận của Lục Nghi Ninh, có lẽ là anh sẽ không thể nào quên được hành động điên cuồng vì theo đuổi nghệ thuật mà leo lên nóc xe của cô trong ngày đầu tiên gặp mặt.

Lục Nghi Ninh tự dưng bị phó thác không hề cảm nhận được tính toán của bọn họ.

Cô lười biếng thò đầu vào tìm trong đám đông, con gái hiệu trưởng đang ngồi khóc như mưa, dáng vẻ thanh tú, trong mắt người bình thường cũng có thể xem như mỹ nữ, nhưng vào đôi mắt gặp gỡ vô số người đẹp như cô thì có vẻ hơi đại chúng.

Vị bạn học nam từng nói chuyện với Lâm Tấn An vỗ vỗ vai cô gái đó, “Bạn học Thẩm Tây, cậu trải qua chuyện này thì từ nay về sau trên đường đời sẽ càng hiểu biết thêm nhiều thứ, không nên để trong lòng.”

Thì ra cách an ủi của sinh viên nam học viện Văn học lại… đặc biệt đến thế.

Lục Nghi Ninh định quay về phòng sửa ảnh, nhưng mới vừa bước lên hai bậc thang đã nghe thấy tiếng ồn ào ở sảnh, cô không chút để ý nghiêng đầu muốn nhìn xem là tình huống gì, kết quả tầm mắt lại rơi vào hai con người đang ôm nhau, hơi cứng lại.

Bạn học Thẩm Tây dùng hai tay kéo cổ người đàn ông lại, ngón tay thon dài ôm chặt cổ anh, gần lại một chút nữa rồi trực tiếp đặt cằm lên vai người ta, khóc như mưa, thấy mà thương.

Bạn học chung quanh “A” một tiếng thật dài, hiểu rõ tâm tư của bạn học Thẩm nên ồn ào tự giác tản đi.

Lục Nghi Ninh bỗng nhiên nhớ đến câu “Chúng ta gần nhau quá” của Chu Từ Lễ sáng nay, biểu cảm lập tức trở nên khó mà hình dung được.

Có điều cái này cũng giống như cảm giác ghê tởm khi ăn phải thứ không rõ nguồn gốc vậy, sau ba giây đã biến mất.

Chu Từ Lễ thẳng lưng dậy, nâng tay đẩy cô gái trong lòng ra, sắc mặt lạnh nhạt, cúi đầu nói vài câu với cô ta.

Bạn học Thẩm chớp đôi mắt ướt sũng, tủi thân mím môi, nghe lời an ủi của anh rồi kiên cường gật nhẹ đầu.

Sinh viên nam trong học viện Văn học rất ít, lần này Chu Từ Lễ đi khảo sát chỉ dẫn theo mười mấy đồng loại giống đực, danh sách đã xác định, tới khi chuẩn bị khởi hành thì lãnh đạo lại im hơi lặng tiếng thêm một cô gái vào, anh không cách nào từ chối được.

Để một sinh viên đưa Thẩm Tây về phòng, anh xoa mi huyệt Thái Dương đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy người đang tựa vào cầu thang, nhìn tư thế thì có lẽ đã đứng rất lâu rồi.

Khi anh nhìn sang thì cái bong bóng cao su Lục Nghi Ninh đang thổi phát ra một tiếng “Bụp”, vỡ.

Có hơi đáng tiếc, đây là lần đầu tiên cô thổi được to như thế.

Chu Từ Lễ im lặng nhìn cô.

Lục Nghi Ninh lập tức buông tay, tỏ vẻ không phải mình cố ý nhìn lén — Đại sảnh khách sạn là khu vực công cộng, không tính là nhìn lén, cùng lắm chỉ tính là lộ liễu nhìn việc của người khác thôi.

Hai bậc thang cũng quá không cao, cô cúi người về phía trước, khuỷu tay chống trên lan can bằng gỗ, nhỏ giọng nói: “Giáo sư Chu, người đã tìm được rồi, anh thoải mái chút đi.”

Chu Từ Lễ không trả lời, nhấc chân đi lên bậc thang.

Khoảng cách ngày càng gần, mặt mày người đàn ông lập tức rõ ràng hơn, một tay anh đặt lên lan can, cơ thể vẫn thẳng tắp như trước, ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu lên đỉnh đầu, càng phác họa sự sắc nét của ngũ quan rõ ràng hơn.

Lục Nghi Ninh nhìn khoảng cách giữa hai bọn họ theo bản năng, khuỷu tay cô và tay anh chỉ cách nhau 10cm, không tính là gần.

Cô chớp mắt mấy cái, động tác nhai kẹo cao su dừng lại, để nói chuyện với người có văn hóa thì phải dùng cách nói văn hóa, đại não nhanh chóng tiến hành sàng lọc.

Cả người cô vốn không có chút tế bào văn hóa nào hơn nữa còn sống với triết lý “Làm sao để sống buông thả”, Lục Nghi Ninh vắt hết óc, cuối cùng cũng tìm được một câu thoại thích hợp với tình hình trong cuốn 《Tam quốc diễn nghĩa》từng đọc thời cấp hai.

“Huynh đài, có chuyện gì không?”

“…”

Chu Từ Lễ vốn muốn thương lượng với Lục Nghi Ninh, xem có thể mời cô tạm thời hỗ trợ chụp ảnh trong hành trình khảo sát hay không, ai ngờ cô gái này lại nói câu “Có chuyện gì không” trước, không giống như là chào hỏi, mà giống mấy câu khiêu khích trước khi đánh nhau của huynh đệ trên đường trong phim điện ảnh hơn.

Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, khô khan hỏi: “Mấy người làm công tác văn hóa bọn anh không chào hỏi như vậy à?”

Khóe môi Chu Từ Lễ cong lên, “Lục tiểu thư, không biết cô có đồng ý nhận công việc không?”

Lục Nghi Ninh ngẩn người, “Anh muốn chụp kiểu hình nào?”

Tương tự như Lục Nghi Ninh không biết cách thức chào hỏi của mấy người làm công tác văn hóa, Chu Từ Lễ cũng không hiểu rõ về ngành chụp ảnh, anh rũ mắt suy nghĩ, thử trả lời: “Sở trường của cô.”

“Ồ, sở trường của tôi à.”

Lục Nghi Ninh kéo dài giọng, nâng tay sờ cằm theo thói quen, “Tôi rất giỏi chụp ảnh chân dung, gần đây có chụp mấy bộ ảnh nam, cảm giác cũng không tệ lắm, giáo sư Chu cũng muốn chụp một bộ à?”

Cô nói xong liền đưa mắt nhìn anh một vòng, cơ thể Chu Từ Lễ cao ráo, tỉ lệ dáng người rất tốt, dù không mềm mại lắm… Tầm mắt không dấu vết lướt xuống cái eo nhỏ, nơi bị quần tây bao lại nhưng vẫn không che lấp được độ cong.

A, cái mông này, có hơi gợi cảm đấy.

Là giáo sư mà dáng người tốt đến nỗi người mẫu cũng phải hâm mộ.

Trán Chu Từ Lễ co giật, “Ảnh chụp bình thường, chỉ cần rõ ràng, có thể lưu vào hồ sơ là được.”

Giờ này phút này, trong đầu Lục Nghi Ninh toàn là khung cảnh dưới lớp quần tây. Thật ra cô không chụp ảnh riêng, bỏ bao nhiêu tiền cũng không chụp, bởi vì có không ít nữ nghệ sĩ muốn chụp ảnh riêng tư, cuối cùng đều là nhiếp ảnh gia xui xẻo cả.

Chu Từ Lễ nghĩ cô im lặng là do dự, “Tôi sẽ trả thù lao dựa trên giá thị trường.”

Lục Nghi Ninh nâng cằm, vẻ mặt có chút tiếc nuối, mông tốt như vậy, lại không chụp được.

Phòng làm việc Tây Tác có quy tắc khi nhận việc, cô là bà chủ không được vi phạm trước, rũ mắt suy nghĩ vài giây, rồi chậm rãi ngẩng đầu, lại cúi đầu, “Giáo sư Chu, tôi không thể tùy tiện nhận việc được, có điều tôi có thể đưa camera cho anh mượn.”

Chu Từ Lễ không ép người khác, anh gật đầu đồng ý, “Cảm ơn.”

Trước khi Lục Nghi Ninh xoay người lên lầu, cô liếm liếm môi, do dự hỏi lại lần nữa: “Anh xác định không muốn chụp một bộ à?”

Khóe miệng Chu Từ Lễ cứng lại, “Không muốn.”