Edit: Cam

Triệu Khải Ngôn cảm giác được Nguyễn Tĩnh bắt đầu có ý tránh né anh. Đây là tình huống mà trong lòng Khải Ngôn cảm thấy không vui nhất. Nguyễn Tĩnh tuy rằng không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng không có nghĩa cô là người vô cảm, thậm chí cô còn có chút mẫn cảm. Cái hôn lần trước đại khái đã khiến cô cảm nhận được sự khác thường của Triệu Khải Ngôn, nếu mọi việc cứ tiến triển thế này thì quả thực không hay. Loại tình huống này đối với một người quá quen thuộc với việc đối nhân xử thế như Triệu Khải Ngôn mà nói đúng là lần đầu tiên gặp phải, anh thực sự không biết bước tiếp theo nên lùi lại hay nên bước tiếp.

Nhưng Khải Ngôn thuộc kiểu người thích gì làm nấy, anh không chịu nổi cảm giác bị tra tấn bởi những việc nhỏ nhặt không đáng kể. Cho nên, sau năm ngày không thấy Nguyễn Tĩnh đến, anh liền chủ động tìm tới phòng triển lãm tranh.

Xe đã dừng lại nhưng lừng chừng mãi chưa muốn xuống, Khải Ngôn có chút buồn bực muốn hút  một điếu thuốc lá, nhưng vì bản thân không thường hút thuốc nên trong xe căn bản không có sẵn.

Khải Ngôn đang nghĩ ngợi xem có nên lái xe trở lại tiệm bán thuốc lá ngay đầu đường không thì di động kêu vang. Anh bối rối bật máy.

“Xe của anh có phải chiếc Lexus màu đen không?”

Giọng nói của đối phương làm cho Khải Ngôn trong nháy mắt có chút bối rối, nhưng khi mở miệng thì giọng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, “Phải, hiện giờ tôi đang dừng xe ngay trước cửa phòng triển lãm. Em xong việc chưa?” Cái kiểu kiếm cớ ngụy trang này đến ngay cả Triệu Khải Ngôn cũng cảm thấy dối trá.

Đợi một hồi mà không thấy đối phương trả lời, Khải Ngôn có chút không kiềm chế được. Anh đang muốn mở miệng nói tiếp thì nghe thấy có tiếng người gõ gõ vào cửa kính xe. Sau đó, anh còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Tĩnh đã tự mở cửa và ngồi vào ghế phụ.

“Em xong việc rồi, giờ đang muốn tìm chỗ giải quyết bữa tối. Nếu anh không bận thì đi cùng nhau nhé?”

“Hả? Được chứ.” Khải Ngôn lắp bắp, sống đến ba mươi mốt tuổi đầu mà lần đầu tiên anh mới cảm nhận được thế nào là “Ngu ngốc”. Triệu Khải Ngôn phát hiện ra gần đây mình đã thay đổi thành một con người khác, từ lúc gặp Nguyễn Tĩnh, cả lý trí lẫn nghị lực của anh đều suy giảm rất mạnh, mối tình đầu mơ mơ mộng mộng cũng không được một tấc so với lần này.

Khải Ngôn biết sự yếu thế của mình sẽ không mang lại bất kỳ lợi ích nào cả, anh phải mau chóng trở lại quỹ đạo ban đầu. Nếu đã hiểu rõ tình hình trước mắt là đơn phương yêu mến thì cách xử lý tốt nhất chính là giữ nguyên hiện trạng. Triệu Khải Ngôn không có thói quen ép buộc người khác, anh hiểu được tình cảm mà Nguyễn Tĩnh dành cho mình, tình hình như thế sẽ không bao giờ xuất hiện tiết mục “Em là của anh”, vì vậy mà hiện tại đối với anh mà nói, hai người làm bạn bè là cách an toàn hợp lý nhất. Ít nhất tạm thời anh vẫn có thể chịu đựng được mối quan hệ quân tử nhạt như nước ốc này.

Dọc trên đường đi, Nguyễn Tĩnh vẫn tỏ thái độ vô cùng thẳng thắn bộc trực và cũng không có chút e ngại nào, mọi thứ vẫn giống như trước kia khi hai người đi với nhau, giống như chưa từng xảy ra nụ hôn hôm đó, nhưng Khải Ngôn biết nếu anh còn tiếp tục làm ra những chuyện đi quá giới hạn thì chỉ sợ một người cũng có thể xem là phóng khoáng như Nguyễn Tĩnh cũng sẽ bắt đầu trở nên đề phòng.

Anh còn nhớ lần trước lúc đi thăm giáo đường, trong ánh nắng hắt qua song cửa thủy tinh, Nguyễn Tĩnh đã lơ đãng nói một câu rất nhẹ, “Em đã quen với việc cự tuyệt tình yêu rồi…”

Lúc đó, trái tim của anh bỗng nhiên loạn nhịp. Loại cảm xúc này không có tên. Sau đó rất lâu anh mới hiểu được nhịp đập mạnh mẽ lúc ấy có lẽ chính là tiếng lòng nuối tiếc.

Có một số việc thực sự đã được định sẵn rồi, Triệu Khải Ngôn đã được định sẵn sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Nguyễn Tĩnh, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Tĩnh là khi cô đang ngồi dưới mái che của một quán nước ngoài trời ở đầu hẻm để uống cà phê, khi anh lấy lại được tinh thần thì lập tức phát hiện ra chính mình đã không tự chủ được mà đến gần cô. Khải Ngôn cười khổ, đập phát chết luôn có lẽ chính là như thế.

“Anh sao lại ngẩn người ra vậy?” Nguyễn Tĩnh thấy Triệu Khải Ngôn ăn một chút đồ ăn rồi tỏ ra trầm mặc, gương mặt có vẻ rất khó hiểu.

Khải Ngôn cố dằn lòng xuống và khôi phục lại vẻ ung dung thản nhiên, “Gần đây tôi hơi bị mất ngủ.” Lời này thực ra là sự thật.

“Triệu tiên sinh?” Có người vừa lướt qua bàn của bọn họ thì đột nhiên dừng bước.

Khải Ngôn ngẩng đầu lên nhìn, anh chắc chắn không nhận ra đối phương nhưng vẫn khách sáo trả lời, “Xin chào!”

“Xin chào! Em là nghiên cứu sinh của Đại học Y học F. Anh đã đến trường em giảng bài mấy lần, em còn nhớ rõ… à, anh giảng bài rất hay!” Cô gái trước mặt cười nói.

Nhờ lời nhắc nhở của cô gái, Triệu Khải Ngôn nhớ lại đúng là mình đã từng tới Đại học F một lần, có điều lần đó anh chỉ đi hỗ trợ cho đồng nghiệp và chỉ là phụ giảng. Nhưng vẻ bề ngoài nhã nhặn quyến rũ của Khải Ngôn luôn rất được hoan nghênh. Cô gái do dự một lát rồi mở miệng nói tiếp, “Anh cho em xin danh thiếp được không ạ?”

Khải Ngôn có chút trầm ngâm, “Hôm nay tôi không mang đi.” Đúng là hôm nay anh quên không mang theo.

Trên mặt cô gái hiện lên một tia thất vọng, “Xem ra quả thực không đúng lúc rồi!” Cuối cùng, cô gật gật đầu rồi rút lui đúng lúc, “Vậy không quấy rầy anh chị dùng cơm nữa, tạm biệt!” Nguyễn Tĩnh nhìn theo hướng cô gái bước đi về phía sau bọn họ, đã có người ngồi vào bàn chờ sẵn rồi.

“Quả nhiên là học sinh giỏi, rất thông minh lễ phép!” Nguyễn Tĩnh gật đầu kết luận.

“Ừm?” Biểu hiện vừa rồi của anh hẳn là vẫn trầm tĩnh như mọi khi, Khải Ngôn thầm nghĩ, vào thời điểm này anh không muốn Nguyễn Tĩnh có bất kỳ suy nghĩ mẫn cảm nào đối với anh hết.

“Cô ấy muốn xin danh thiếp mà không xin số điện thoại.” Cô gái chỉ xin danh thiếp, nếu đối phương không có hứng thú với cô thì sẽ nói không mang, cho dù thực tế anh ta có mang theo, còn nếu có hứng thú thì đối phương cho dù không mang theo danh thiếp cũng sẽ tự giác cho cô số điện thoại.

Triệu Khải Ngôn chỉ mỉm cười, nghĩ một hồi lại không khỏi nghĩ đến chính mình. Số điện thoại của anh anh đã chủ động đưa cho cô, Nguyễn Tĩnh lại chỉ gọi đến có hai lần, trong lòng Triệu Khải Ngôn không khỏi cảm thấy có chút đau khổ.

“Cô ấy vẫn còn nhìn về phía này đấy! Anh có chắc mình đã từng giảng bài ở trường của bọn họ không?” Trên mặt Nguyễn Tĩnh hiện lên vẻ tế nhị sâu xa.

Triệu Khải Ngôn đưa lưng về phía bàn của cô gái liền thở dài một tiếng, “Nhìn em tò mò thích xem trò hay thế này, tôi lại tự hỏi không biết mình có nên đi tới đó và đưa số điện thoại cho người ta để kéo dài nội dung vở kịch không nữa.”

“Sorry!” Nguyễn Tĩnh rốt cục bật cười, “Thật có lỗi! Em chỉ đang nghĩ đàn ông chín chắn vững vàng và sự nghiệp thành công có phải đặc biệt đắt hàng hay không?”Phải biết rằng nữ cường nhân Nguyễn Nhàn cũng có chút tình ý với người trước mặt cô đây.

“Có vài người chưa chắc đã thích đâu.” Nói xong lời này, Khải Ngôn mới phát giác giọng nói của mình có mang theo một chút ấm ức. Triệu Khải Ngôn chỉ lo lắng bản thân tỏ ra thất thố trước mặt Nguyễn Tĩnh. Anh vuốt vuốt mặt nhằm thu lại tất cả những cảm xúc không nên có vào lúc này, “Cơm nước xong em có muốn đi dạo chút không? Tôi biết gần đây có một phòng triển lãm cũng không tồi đâu.”

Nguyễn Tĩnh gật gật đầu mà không nói gì.

Bầu không khí dần dần trở lại bình thường, hai người thản nhiên dùng cơm. Khi ăn xong, Triệu Khải Ngôn liền gọi người tới tính tiền.

Hai người vừa ra khỏi tới đại sảnh, Nguyễn Tĩnh đi phía trước liền bốn mắt giao nhau với người vừa từ bên ngoài bước vào, trong mắt đối phương rõ ràng tràn ngập vẻ thù địch.

Triệu Khải Ngôn đi phía sau cũng đã trông thấy người vừa tới, “KK?”

Mỹ nữ được gọi là KK đi lướt qua Nguyễn Tĩnh tới trước mặt Triệu Khải Ngôn, giọng nói vô cùng ôn nhu mềm mại, “Sao anh không tới tìm em?”

Lúc này Nguyễn Tĩnh mới nhớ ra KK này chính là người lần trước hát bài “Take a bow” trong quán bar. Đàn ông có ngoại hình xuất sắc như Triệu Khải Ngôn luôn luôn có người ái mộ theo đuổi, Nguyễn Tĩnh ở bên cạnh đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa nên cô luôn xử sự vô cùng thản nhiên. Tuy nhiên, với tình cảnh đang diễn ra trước mắt, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ có lẽ cũng không cần phải chào hỏi, cô cứ đi trước là xong.

Triệu Khải Ngôn cười cười với Nguyễn Tĩnh, trong mắt chan chứa vẻ thỉnh cầu dịu dàng. Nguyễn Tĩnh suy nghĩ một lát rồi cuối cùng đứng nguyên chỗ cũ chờ đợi.

Cô nhìn Triệu Khải Ngôn đang nói chuyện với KK, vẻ mặt anh trông rất ung dung, phong thái rất gọn gàng lưu loát, cô bất giác nhớ tới biểu hiện “Không thể nắm bắt” thỉnh thoảng anh bộc lộ ra trước mặt cô, biểu hiện đó có chút ám muội và khác thường.

Nguyễn Tĩnh không rõ điều này thể hiện cái gì, trên thực tế cô rất thích kết giao với anh, đứng trên phương diện bạn bè, phong cách hành xử của Triệu Khải Ngôn luôn khiến cô cảm thấy thoải mái. Tình cảm đôi bên không cần quá sâu đậm, không có áp lực, khi không gặp nhau cũng không cần phải tra hỏi điều gì. Đây là kiểu kết giao mà cô vẫn luôn theo đuổi. Thế nhưng… Nghĩ đến đây lại không thể không nhớ tới cái hôn hôm đó, cô không phải là người tính toán chi li, cũng không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, có lẽ lúc ấy Triệu Khải Ngôn đang hưng phấn, dù sao anh ấy cũng có tư tưởng khá thoáng, chỉ có điều, đôi khi nhìn Triệu Khải Ngôn… Cô có cảm giác anh giống như dòng hải lưu, bề mặt thì sóng yên biển lặng nhưng sâu dưới đáy lại ào ào sóng lớn.

Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Tĩnh không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái, “Chúng ta đi như vậy có sao không?” Cô dường như liên tục hỏi anh câu này, kỳ thực Nguyễn Tĩnh căn bản muốn nói tôi đi một mình cũng chẳng sao.

“Cô ấy cũng có việc bận rồi.”

“Cô ấy hình như không mấythân thiện với em, có phải em đã khiến cô ấy hiểu lầm gì không?”

Người trước mặt đột nhiên dừng lại một bước, “Không phải hiểu lầm đâu.”

Nhìn theo bóng dáng hai người đi ra ngoài cửa, người bên trong bỗng cảm thấy chua xót không thôi. Triệu Khải Ngôn là một lãng tử không thể nắm bắt được, trước nay cô vẫn cho là thế. Nhưng hiện tại cô đã thấy người đàn ông mình bao năm yêu mến lại nhìn người khác với nét mặt dịu dàng tới mức gần như hạ mình. Cô từng cho rằng biểu hiện này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trong mắt của Triệu Khải Ngôn.

Dưới ngọn đèn đường tỏa ánh sáng rực rỡ trên phố ban đêm, Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên không trung. Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra có thể nhìn thấy sao trời, “Không ngờ trong thành thị còn có thể nhìn được cảnh đêm xinh đẹp như vậy.”

“Là do em không để ý đấy thôi, nhiều khi chúng vẫn luôn ở đó.”

“Nói vậy thì hình như em rất tầm thường thì phải.”

“Không phải, chẳng qua những thứ được em để ý thực sự quá ít.”

Nguyễn Tĩnh cười hì hì, “Anh nhạy bén thật đấy!” Trước kia vì để ý quá nhiều nên cô luôn cảm thấy mệt mỏi và áp lực, hiện tại cô có thể coi như đã “Phóng hạ đồ đao, lập đích thành Phật” rồi.

“Nguyễn Tĩnh, tôi rất vui vì được quen biết em.” Người bên cạnh nhẹ giọng nói một câu.

Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn Triệu Khải Ngôn anh tuấn phóng khoáng trước mặt, con người anh tỏa ra khí chất sâu sắc mà thanh tịnh rất đặc biệt, vừa kín đáo nhưng cũng rất thẳng thắn, không thể phủ nhận được. “Em cũng vậy.” Cô cũng rất vui vì được quen biết anh.

Cả ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh luôn hồi tưởng lại động tác của Triệu Khải Ngôn diễn ra sau đó… anh cầm tay cô rồi hôn vào lòng bàn tay. Nguyễn Tĩnh thở dài một tiếng. Cô mang ly cà phê ra khỏi phòng trà rồi quay về phòng làm việc. Tinh thần AQ được phát huy cực hạn, cô liền coi hành động của Triệu Khải Ngôn chỉ là lễ nghi xã giao của người ngoại quốc, dù sao người ta cũng ở Anh trong một thời gian khá dài… Haiz, thế nhưng tại sao anh lại không hôn lên mu bàn tay nhỉ? Nếu đúng là thế thì lời tự bào chữa của cô sẽ trở nên kín kẽ hơn nhiều.

Hiệu suất làm việc ngày hôm qua quả thực không được tốt, may mà ông chủ không có mặt ở đây, nếu không cô nhất định sẽ bị trừ tiền lương mất. Về đến nhà khi đã tám giờ rưỡi, Nguyễn Tĩnh vừa bước lên lầu thì gặp ngay Nguyễn Nhàn ở hành lang.

“Chào!”

“Ờ.” Hiếm có hôm nào chưa đến chín giờ đã được về nhà, chị gái thân yêu quả thực không thừa tinh lực để đối phó với cô.

“Trưa mai em dành thời gian ra ngoài nhé, chị hẹn ăn cơm với Triệu Lâm rồi. Em đi với chị.” Nguyễn Nhàn tựa vào cửa phòng cô và ra lệnh.

“Chị với bạn học cũ gặp nhau, em theo làm gì?”

“Cô ấy có đưa Triệu Khải Ngôn đi cùng, chị cũng phải mang theo em, giảm xóc giảm xóc đó.”

“Xóc cái gì mà xóc? Xung hỉ* chắc?” Nguyễn Tĩnh vừa cởi áo khoác vừa quay đầu lại tặng kèm một nụ cười yếu ớt.

(*Giải thích cho câu nói của Nguyễn Tĩnh: Từ “xóc” và “xung” đều là từ “冲” (Xung), nguyên văn của câu trên là: Nguyễn Nhàn nói: “… Hoãn xung hoãn xung.” Nguyễn Tĩnh nói đùa lại: “Xung cái gì mà xung? Xung hỉ chắc?”)

Lần này Nguyễn Nhàn không mở miệng mắng Nguyễn Tĩnh mà chỉ tự nói, “Triệu Khải Ngôn này thực sự rất khó mời, Triệu Lâm nói anh ấy rất bận đấy.” Trông Nguyễn Nhàn như thể đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

Nguyễn Tĩnh vốn muốn nói anh ấy lừa chị rồi, người đó rất rảnh rỗi nhưng ngẫm lại thì không nên nói xấu sau lưng người khác, cô bèn quay sang nhắc nhở người đối diện với thái độ khách quan, “Chị, chị có nên xem xét kỹ lại xem thế nào hay không?”

“Xem xét cái gì, hiện giờ chị chỉ chờ người ta xem xét mình thôi.” Sau đó, người này tự ý quyết định, “Giữa trưa mai chị sẽ qua chỗ làm việc đón em, cứ như vậy đi!” Nói xong, Nguyễn Nhàn xoay người bỏ đi.

Nguyễn Tĩnh há mồm hồi lâu rồi cuối cùng mới nhẹ nhàng chiếm dụng một từ mà Nguyễn Nhàn thường dùng, “Cút!”