Tác giả: Phi Mộc Phi Trạch

Biên tập: TBB

CHƯƠNG 4

Tân Hỉ nghĩ trong đầu: Tiểu Điền là ai? Không phải trước kia giáo sư Chu không nhận học trò à? Lúc trước trường đưa danh sách học sinh xuống, ông ấy còn khó chịu. Bây giờ đã thay đổi tâm tính rồi sao?

Học trò họ Trương gọi điện xong quay vào trả lời: “Sư huynh đi chấm thi, 6 giờ rưỡi mới trở về được ạ.”

Tân Hỉ đưa đồ đến xong rồi, không còn việc gì nữa muốn đứng lên chào tạm biệt thì bị giáo sư Chu ngăn lại: “Ngồi chơi thêm chút nữa đi, trước khi em đến tiểu Thẩm đã gọi điện nói muốn cùng nhau dùng bữa cơm, chắc cậu ấy đang trên đường tới rồi.”

Tân Hỉ hơi ngẩn ra: “Lát nữa tổng giám đốc Thẩm tới ạ?”

“Đúng vậy.”

Giáo sư Chu vừa nói xong thì Tân Hỉ nhận được điện thoại, Thẩm Chiếm Đông dặn cô ngồi tiếp chuyện giáo sư, tạo quan hệ tốt cho công ty. Tân Hỉ nghe xong nghĩ thầm, công ty cũng đâu phải của tôi, vì cái gì mà tôi phải giúp anh xây dựng mối quan hệ? Đúng là không có thành ý. Nếu có thì tăng lương cho tôi đi, tôi sẽ cam tâm tình nguyện bớt thời gian nghỉ ngơi mà làm việc vì công ty.

Dù trong lòng châm chọc như thế, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vâng, tổng giám đốc Thẩm yên tâm~”

Giáo sư Chu là người Tứ Xuyên, Thẩm Chiếm Đông cũng hợp tình hợp lý mà tìm một nhà hàng chuyên các món đặc sản của Tứ Xuyên. Trên bàn rượu tiệc không thể thiếu rượu, bọn họ cứ tôi một chén anh một chén, cuối cùng tất cả đều mặt đỏ tía tai.

Thẩm Chiếm Đông đã coi nhẹ học trò của giáo sư, cũng cho rằng tửu lượng của mình cao, cuối cùng anh ta lại trở thành người uống nhiều nhất. Đúng là thành trò cười cho thiên hạ. Tân Hỉ cùng hai người nữa phải cùng nhau đỡ anh ta từ bàn đưa ra ngoài.

Tới cửa, Tân Hỉ một tay cầm túi xách một tay đỡ người, có chút chật vật. Từ đỉnh đầu có ánh mắt đang nhìn cô, người đó chỉ quan sát một lượt, không hề nói lời nào liền cầm túi giúp cô.

Giáo sư Chu nhìn thấy liền dặn dò: “Đưa tổng giám đốc Thẩm vào trong xe rồi đưa cậu ấy về nhà đi, chúng ta có thể tự bắt xe được.”

Người nọ đáp một tiếng nhưng vẫn rất kiệm lời.

Tân Hỉ chưa kịp nhìn lâu, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Lúc xuống bậc thang Thẩm Chiếm Đông bị hụt chân, suýt chút nữa thì ngã nhào. May thay phía sau có tay vịn. Tân Hỉ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lướt qua, đối phương đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ bộ dáng, nhưng có lẽ ngũ quan cũng tinh tế, vóc người cao lớn. Nhưng việc đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, quay đầu đi liền không nhớ được mặt anh nữa.

Thẩm Chiếm Đông lên xe là nằm xuống luôn, chiếm tới ba ghế ngồi. Người trợ lý ngồi vào vị trí phó lái, không còn chỗ cho Tân Hỉ nữa. Cô vui vẻ nói với trợ lý: “Anh lo cho tổng giám đốc Thẩm nhé, tôi sẽ tự về.”Đối phương cũng không khách khí: “Về tới nhà thì báo tin cho tôi nhé.”

“Anh cũng vậy.”

Nói xong xe chuyển bánh, Tân Hỉ mới thấy một chiếc xe màu đen mang logo BYD từ xa tiến đến. Cô không hiểu về xe, xe đó trị giá bao nhiêu cũng không biết rõ nhưng nhìn một cái cũng thấy đó là loại xe bình thường, có lẽ không bằng một chiếc xe phổ thông.

Tân Hỉ còn không bằng người ta, xe của cô là xe chạy bằng điện. Hơn nữa công ty cách nhà cũng không xa, chỉ cần đi một chút là tới nơi nên không cần lãng phí. Cô cũng không giàu có bằng người khác, Trương Dĩ sở hữu chiếc xe Ford trị giá tới 20 vạn nhân dân tệ, cô chở Trương Dĩ đi bằng xe đó một lần. Nhưng anh ngồi sau lại không cài dây an toàn, sau lần đó đã quyết định không bao giờ đưa xe cho cô nữa.

Ngày thứ Hai đi làm, chị Tần cầm giấy quyết định đứng tuyên bố cuối tháng Mười có thuyên chuyển công tác của nhân viên. Tất cả nhân viên chính thức đều có thể được người tổng quản lý chọn để đề cử, ai ai cũng có cơ hội nên hãy tận dụng triệt để.

Tân Hỉ nghe xong thì mặt không biểu cảm, cúi đầu tiếp tục làm việc. Từ khi sinh ra đến giờ, cô đều thiếu chút may mắn cần thiết, có lẽ việc thuyên chuyển này cũng không đến lượt cô đâu. Dù có thuyên chuyển thì cũng là Điền Điềm được chị Tần ưu ái. Tân Hỉ cũng vì dịp này mà nói than thở tiếng lòng mình...

Chu Chu chế giễu cô: “Cô không phải thiếu may mắn, mà là thiếu người cất nhắc.”

Cô thở dài: “Không nói cô lại không hiểu ý tôi, tôi thực sự không hợp làm việc, chỉ hợp để người khác nuôi thôi.”

Lưu Nham cười một tiếng, im lặng đưa tay chỉ lên phía trên. Tất cả đều hiểu đó là ý gì liền cười vang.

Phùng Lộ Dao cười xong liền nói: “Tiếu Tiếu, cô thấy sao? Nếu đã không thích như vậy, hay là từ chức đi.”

“Vẫn để tôi làm việc đi, sau này nhất định tôi sẽ trở thành một phụ nữ mạnh mẽ.”

Lưu Nham lúc nãy lại nói tiếp: “Nghe nói người trên tầng đang tìm người sinh con trai đấy.”

Tân Hỉ kinh ngạc: “Ý cô là gì?”

“Tổng giám đốc Thẩm có hai đứa con gái, rồi sau này cũng cần con trai thôi. Bây giờ đã li dị, không phải chuẩn bị tìm người khác sao?”

Tân Hỉ gật đầu, dù Thẩm Chiếm Đông có ý gì với cô hay không, Lưu Nham nói như vậy khiến cô hơi lúng túng. Vì thế, cô đem Chu Chu ra làm lá chắn đánh trống lảng: “Chu Chu có thể đấy. Vòng 3 cô ấy lớn như vậy, chắc chắn có thể sinh con trai.”

Chu Chu: “...”

Từ ngày bị chỉnh đốn. Lưu Nham cũng có chút bất bình. Tuy nhiên lại chăm chỉ làm việc hơn so với trước kia, hơn nữa còn hơi coi trọng chức vụ. Lúc cùng Tân Hỉ ăn cơm trưa, cô ấy dò xét, hỏi Tân Hỉ thấy ai có khả năng được thăng chức nhất.

Tân Hỉ hiểu ý cô ấy, trả lời nước đôi: “Cô có năng lực, Chu Chu lại có thành tích, Điền Điềm thì có chị Tần chống lưng.”

Ánh mắt Lưu Nham tỏa sáng: “Cứ nghĩ bình thường cô vô tâm, không ngờ trong chuyện này lại có mắt quan sát như vậy!”Tân Hỉ cười: “Tôi chỉ nhận nửa câu sau thôi được không?”

Lưu Nham nói: “Nếu Điền Điểm thành quản lý, chúng ta sống không qua ngày đâu. Cô đã nghĩ tới việc đó chưa?”

Tân Hỉ dừng một chút, chân thành nói: “Chu Chu không muốn làm quản lý, cô ấy nghĩ mình không quản lý được. Nhưng nếu cô muốn vị trí đó, chúng tôi đều ủng hộ cô.”

Lưu Nham trầm mặc một chút, quay ra nhìn cô mấy lần rồi nói: “Tiếu Tiếu, nói không chừng cô lại là người thông minh nhất, từ xưa tới nay là giả ngây giả ngốc mà thôi.”

Cô hơi im lặng, sau đó cười nói: Cũng không phải như vậy... Thật ra tôi không quá ghét Điền Điềm, tôi thấy cô ấy chính là cái bia đỡ đạn. Cô nghĩ mà xem, cô ấy có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Chị Tần tính tình khó chiều như thế, cô ấy cũng từng bước từng bước lấy lòng được, cũng coi cũng chờ được mây tan hưởng trăng sáng. Cuối cùng chị Tần cũng cất nhắc và làm chỗ dựa cho cô ấy. Chúng ta hay nói cô ấy là kẻ tiểu nhân nịnh hót, thực ra muốn làm được việc đó cũng phải chịu đựng không ít. Làm gì có ai tình nguyện làm con ong cái kiến, cam tâm tình nguyện để người ta dày xéo như trâu như ngựa đâu? Thế nên tôi mới nói, Điền Điềm cũng thật đáng thương...”

Lưu Nham kinh nhạc nhìn cô: “Này cưng, cô không bị ốm đấy chứ?”

Tân Hỉ không bịa đặt được nữa, hé miệng cười, Lưu Nham cũng cười theo.

Sau khi trở lại làm việc, Tân Hỉ cũng không được vui. Thật ra mối quan hệ của cô và Chu Chu là tốt đẹp nhất, cô cũng không ỷ lại vào Lưu Nham. Tuy nhiên hôm nay cô lại cảm thấy Lưu Nham muốn lợi dụng tất cả mọi người. Tân Hỉ nghĩ có Điền Điềm chắn đường cũng không phải chuyện xấu. Hơn nữa, người quản lý cuối cùng nhất định sẽ là Điền Điêm thôi, vì thế cô không coi trọng chuyện này, Chu Chu cũng không để tâm. Chỉ có Lưu Nham là muốn tranh đấu.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhắn tin riêng với Chu Chu: Chắn chắn Lưu Nham muốn tranh chức quản lý.

Chu Chu lập tức nhắn lại: Tôi với chị Ngọc đều biết vậy, cô ấy đều dò xét ý tứ của chúng ta.

Tân Hỉ nghĩ, hóa ra mình là người biết cuối cùng sao? Cô thở dài một tiếng.

Buối tối sau khi tan việc, Chu Chu muốn ra ngoài uống rượu, giữ Tân Hỉ lại không cho về.

Tân Hỉ nói: “Tôi không đi, cô đừng cả ngày uống rượu như thế, giống như con sâu rượu vậy. Cô cũng lớn như vậy rồi, sao không để mẹ cô bớt lo chút nào vậy?”

Chu Chu nói: “Uống rượu ca hát thôi mà, đời người có bao nhiêu đâu...”

Tân Hỉ thở dài: “Bỏ tay ra nào, để tôi tìm người lái xe hộ.”

Cô nói xong liền gọi điện cho Trương Dĩ, anh nói đi uống rượu cũng được nhưng 8 giờ anh phải đi có việc. Nếu xong việc trước 8 giờ thì anh đến, không thì thôi.

Tân Hỉ hỏi: “Anh có việc gì?”

“Việc riêng.”

“Việc riêng gì? Với em mà anh cũng giấu à?”

“Không phải việc riêng tư, nhưng không muốn nói cho em biết.”

Tân Hỉ thương lượng: “Nếu đoán đúng thì anh nói cho em biết nhé?”

“Đoán đúng thì cần gì phải nói cho em nữa?”

“Chậc...”

“Đi cắt XX à?”

“...”

“Anh, em đoán...”

Tân Hỉ bật cười, còn chưa kịp nói ra vế sau, bên kia đã trực tiếp ngắt điện thoại.

Cô nhìn điện thoại một chút, không tưởng tượng được mà nói: “Anh ấy ngắt điện thoại rồi, tôi còn đang nói mà.”

Chu Chu nói: “Cô nói tìm người lái xe hộ, chính là Trương Dĩ à?”

“Phải, người lái xe hộ khác sẽ tính tiền, anh ấy thì không.”

“Là anh ấy không muốn lấy hay cô không trả?”

“...”

Hết chương 4.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Điền, nữ chính không cần ta cũng rất đen tối rồi!

Lời của TBB: Tưởng tác giả cho Tiểu Điền bung lụa thế nào, hóa ra chỉ được một cái liếc mắt, một cái bóng lưng =)))