Cỗ Quan Tài

Chương 17: Bản đồ Uy hiếp.

Trời vừa hửng sáng, phương đông một màu trắng bạc, một ngày mới tốt lành lại chuẩn bị bắt đầu. 

Liễu Mộc bị ánh nắng mặt trời chiếu cho tỉnh, giơ tay tính che chắn, xong phát hiện ra cánh tay đã sớm tê dại. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt Vương Tiểu Mạt đang nằm ngay sát bên.

Thân trên hé lộ, mắt nhắm nghiền, tựa người vào vai mình ngủ rất say.

Hình ảnh đêm qua lập tức tái hiện lại trong đầu Liễu Mộc, cô biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt dần dần trắng bệch, nếu như không sai thì lúc này Vương Tiểu Mạt hẳn là...

Liễu Mộc lặng lẽ vén chăn lên, liếc mắt nhìn bên trong, thế nhưng cái nhìn này chẳng thể giải quyết tình cảnh khốn khó của cô hiện tại, trái lại còn chứng tỏ một sự thật càng rõ ràng hơn. Tối hôm qua cô cùng Vương Tiểu Mạt xác thực....

Len lén quan sát người bên cạnh, phát hiện nàng ra ngủ rất say, liền muốn rút tay ra, Liễu Mộc cũng không tính cứ như vậy bị bắt gặp, đừng nói là quá lúng túng, căn bản chính mình khi đối đầu sẽ chột dạ. Không biết Vương Tiểu Mạt sẽ phản ứng thế nào nếu tỉnh dậy, nếu như nàng phát hỏa đem mình chém thành vạn mảnh, e rằng bản thân cũng không tiếc hận.

Liễu Mộc vô cùng trách cứ bản thân, đêm qua sao lại dễ kích động như thế chứ!

Hồi tưởng lại đêm qua, thân thể đẹp đẽ, đôi môi mềm mại... Liễu Mộc không nhịn được sờ môi mình, nơi ấy còn nguyên vết thương, là bị nàng ta cắn...

"Ư..." Vương Tiểu Mạt bỗng dưng hừ một tiếng, báo hại Liễu Mộc bị giật mình không nhẹ.

Cánh tay cô không dám rút lại, cũng chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi đấy lo lắng..

Mà Vương Tiểu Mạt tựa hồ cũng sắp tỉnh, nàng lật thân, tiện đà dụi dụi mắt, dáng vẻ có chút mơ mơ màng màng.

Liễu Mộc còn có thể làm gì khác à, đơn giản là nằm xuống, giả bộ vẫn đang ngủ, thời điểm nhắm mắt lại, lỗ tai liền đặc biệt nhạy bén, cẩn thận lắng nghe động tĩnh Vương Tiểu Mạt. Cô không phải chịu không nổi trách nghiệm, thế nhưng người ta cũng phải cho phép mình chăm sóc nữa chứ; cô cùng Vương Tiểu Mạt là quan hệ chủ nhà - khách trọ, tuy rằng đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, nhưng vẫn chưa hiểu đối phương đến mức biết gốc biết rễ; còn nữa, cô cũng không biết Vương Tiểu Mạt có tiếp thu được hay không tình cảm này, tình yêu đồng tính, đó mới chính là vấn đề nan giải nhất hiện nay.

Vương Tiểu Mạt ngồi dậy, thật giống như phát hiện bản thân không mặc gì,liền vội vàng vén chăn lên. Nàng liếc mắt sang người bên cạnh, nhẹ nhàng gõ đầu một cái, tựa hồ nhớ ra cái gì.

"Liễu Mộc!"

Liễu Mộc nhắm nghiền hai mắt, làm bộ không nghe thấy.

"Dậy đi, tôi có lời muốn nói với cô."

Vương Tiểu Mạt đẩy cái người kia, nhưng cô ta tựa hồ quyết tâm chống cự, cứ khư khư dáng vẻ rùa rụt cổ.

"Nếu như cô không dậy, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho cô."

Thanh âm Vương Tiểu Mạt trở nên lạnh nhạt.

Lần này thì Liễu Mộc sợ rồi, đàng hoàng bò lên, bộ dáng y hệt đứa trẻ mắc lỗi, không dám đối diện ánh mắt Vương Tiểu Mạt, ngón tay đan vào nhau nghịch nghịch, bỗng phát hiện trên ngón tay phải dính một ít máu đỏ đã khô.

Đây là...

Liễu Mộc thật sự sợ hãi, cô hiểu cái này biểu thị cho điều gì..

"Liễu Mộc, cô nghe cho kĩ, chuyện tối qua tốt nhất là không nhớ tới nữa, coi như chẳng có gì phát sinh cả." Vương Tiểu Mạt nói.

"Tiểu Mạt, tôi..."

Liễu Mộc ấp úng, rõ ràng bản thân muốn phản bác, thế nhưng lực bất tòng tâm, thành ra hiện tại mặt mũi xanh xao cùng trách bệch, trông rất sống động.

"Cô trước tiên mặc quần áo tử tế đi, tôi xuống sau."

Vương Liễu Mộc phân phó xong liền kéo chăn lên, nhắm mắt tựa đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì.

Liễu Mộc nhìn nàng rồi chui xuống giường, chuẩn bị xong xuôi liền đi tới bên cửa, quay đầu liếc người kia, nhưng người ta hiện nhắm mắt tĩnh dưỡng. Liễu Mộc đành thở dài, nếu bởi vì chuyện này mà hổ thẹn với Vương Tiểu Mạt, thà rằng mình chết quách đi cho xong.

"Vậy em đợi lát hẵng xuống, tôi đi làm bữa sáng cho em."

Trước khi đóng cửa, Liễu Mộc nói.

Cửa lạch cạch vang lên tiếng đóng lại, Vương Tiểu Mạt mở mắt, nhìn quanh cảnh phía trước mà xuất thần...

Liễu Mộc...

.

"A!"

Liễu Mộc cắt phải ngón tay, nhìn đống hành lá trên thớt, biểu tình rất bất đắc dĩ, vừa nãy mất tập trung, hiện tại chắc là đang bị trừng phạt.

Cô ngẩng đầu liếc phía cầu thang, nàng còn chưa xuống, không biết đang làm gì, sẽ không thương tâm quá độ mà làm chuyện ngu xuẩn đấy chứ?

Liễu Mộc càng nghĩ càng hỏng, tiểu lâu dương này có hai lầu, ước chừng cao khoảng 10 thước, nhảy xuống cùng lắm là bán thân bất toại*.

*liệt nửa người :v

Cô liền quẳng dao thái rau đi, xông ra ngoài, ai ngờ gặp luôn được người kia ở cầu thang.

"Tiểu.... Tiểu Mạt..." Liễu Mộc lúng túng nở nụ cười, nghển cổ nhìn Vương Tiểu Mạt.

Vương Tiểu Mạt mặc chiếc váy liền áo màu tím, sắc mặt khẽ chuyển hồng, mơ hồ phát hiện thân thể có gì đấy không đúng.

"Cô muốn đi lên à?" Vương Tiểu Mạt hơi cúi đầu, ánh mắt đặt đi nơi khác. "Hình như có mùi khét..."

Liễu Mộc nhất thời nhớ tới cái nồi nọ, "Toi rồi.". Kết quả là vội vội vã vã chạy về, hất nắp đi, quả nhiên một cục gì đấy đen thui dính bét vào đáy nồi.

"Đợi lát nữa phải đền tôi cái nồi mới."

Thanh âm Vương Tiểu Mạt không mặn không nhạt từ sau lưng truyền đến.

Liễu Mộc quay người lại, không ngờ thiếu chút nữa dán lên mặt người kia, vội lui về phía sau vài bước.

"Em... em..."

"Sợ nỗi gì, tôi cũng chả phải quỷ ăn thịt cô." Vương Tiểu Mạt dứt lời liền bỏ đi.

"Huống chi chẳng biết đêm qua là ai ăn ai..."

Câu nói sau cùng cơ hồ từ miệng nàng phát ra, nếu không phải cự ly gần, e là đều bị cuốn tan trong không gian.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, quan hệ giữa hai người tựa hồ đã chuyển biến vô cùng vi diệu.

Một loại quan hệ vừa gần, lại vừa xa...

.

Đinh đoong ~

Tiếng chuông cửa phá vỡ bầu không khí nghẹt thở giữa hai người.

Liễu Mộc vội vã đi mở cửa trong khi Vương Tiểu Mạt ngồi ngay ngắn nơi bàn ăn, mặt hướng về phía cổng.

*cảm giác bạn Mộc ngày càng giống thê nô công, sáng ra đã hớt ha hớt hải tứ phía phục vụ bạn Mạt :))

Trời vừa mới sáng, là ai tới vậy?

"Chào buổi sáng, chư vị."

Người ngoài cửa tựa hồ tâm tình không tệ, trên mặt đều là một màu đỏ hồng, đỉnh đầu trọc lốc tỏa sáng.

"Phạm tiên sinh? Tôi không phải hẹn ông ba ngày sau gặp mặt sao, cần gì phải sốt ruột thế?" Liễu Mộc thật không nghĩ tới một Phạm tiên sinh luôn cẩn thận như vậy mà lại đích thân tới thăm các nàng.

"Việc không nên để chậm trễ, tôi chờ lâu lắm rồi, rốt cuộc mới xuất hiện cơ hội tôi vẫn thường mong muốn, đổi lại là cô, liệu cô có thể bình tĩnh được hay sao?" Phạm tiên sinh dùng gậy gõ cửa. "Không mời tôi vô à?"

Liễu Mộc nghiêng người né, lễ phép nói. "Mời vào." thuận thế liếc mắt ra ngoài cửa, thấy xa xa có một bóng dáng. "Xem ra cũng không phải chỉ mình ông nóng ruột thôi đâu."

"Nga?" Phạm tiên sinh trông thấy bóng người xa xăm kia. "Hi vọng hắn mang đến cho chúng ta thông tin cần thiết."

Tạ Vĩ Dân đi rất lâu mới tới nơi, xuất phát từ tình huống đặc thù, ông không muốn dùng đến xe cảnh sát, lại không ngờ tới trạm xe buýt cách tiểu biệt thự kia xa như vậy. Cho dù ngày trước trong cảnh đội thiên chùy bách luyện* rất nhiều rồi thế nhưng hiện tại ông có chút lực bất tòng tâm, bám theo sau chính là Văn Hân, cô ấy hôm nay không có mặc cảnh phục, áo lụa trắng cùng quần bò ngắn, trên mặt đeo vài món trang sức thanh nhã.

*vượt qua muôn vàn thử thách.

Văn Hân nguyên bản thuộc đội ngũ cảnh sát nổi danh bậc nhất.

Cả hai thật vất vả mới lết từ trạm xe buýt tới đây.

"Tạ cục trưởng, ông đến muộn." Liễu Mộc cung kính đứng trước cửa, mỉm cười nói "Văn Hân, cô cũng tới."

"Ồ, ông ta sao lại ở đây?" Tạ Vĩ Dân nghiêng đầu trông thấy Phạm tiên sinh."

Liễu Mộc gật gù. "Liền sớm hơn ông có một bước mà thôi."

Tạ Vĩ Dân theo Liễu Mộc đi vào, theo bản năng bắt đầu đánh giá toàn bộ cấu trúc phòng ốc, không hề ngồi xuống mà vòng quanh tứ phía vách tường di chuyển. Văn Hân ngồi chụm chân ở trên ghế salon, tò mò quan sát khắp nơi, cuối cùng tầm mắt đặt lên bóng lưng thon gầy của Liễu Mộc, chậm chạp không chịu dời đi.

Vương Tiểu Mạt gặp tình cảnh như vậy, liền phát hiện ra phương pháp kia giống hệt thời điểm Liễu Mộc điều tra Hoàng gia. Hai người cùng chung cách thức hành động kinh người như vậy, khẳng định có mối liên hệ to tát nào đó.

.

Tuy nhiên cô gái kia....

Trong lòng Vương Tiểu Mạt mơ hồ khó chịu..

.

"Không cần đo đạc, căn nhà này không có không gian dư thừa đâu." Phạm tiên sinh ngồi ngay ngắn trên ghế salon, tay đặt lên gậy, tiếng nói chất phác mạnh mẽ. "Mà coi như là có đi, tôi không tin cô gái trẻ kia lại không phát hiện ra."

Liễu Mộc liếc Phạm tiên sinh, im lặng không lên tiếng.

Ông thích thì cứ nói đi.

Vương Tiểu Mạt hiểu Phạm tiên sinh chỉ định Liễu Mộc, cũng không nói năng gì.

"Cũng phải, hẳn là cô ta sớm đã biết, không tới phiên mấy bộ xương già chúng ta. Nếu vậy, không ở vách tường thì bảo vật ở nơi đâu?"

"Phía Hoàng Hoa có tin tức gì không?"

Liễu Mộc bỗng nhiên hỏi.

Tất cả mọi người đồng loạt hướng Tạ Vĩ Dân, ông ta xòe bàn tay, bất đắc dĩ trả lời.

"Hỏi cái gì cũng không đáp. Nhà thì cũng lục soát rồi, chẳng phát hiện ra thứ gì. Phỏng chừng tờ bản đồ kia sớm đã bị tiêu hủy hoặc ném đi, mà có khi bị nuốt thẳng rồi cũng nên.".

Lòng Vương Tiểu Mạt run lên, nàng liền nghĩ tới cái hộp giấy nọ.

"Hết cách." Phạm tiên sinh nhìn quanh toàn bộ người ở nơi đây, dùng sức gõ gậy lên mặt sàn. "Không thể làm gì khác ngoài đem căn nhà này hủy đi, thế nào cũng tìm ra."

"Không được!" Vương Tiểu Mạt hô lên.

Liễu Mộc vỗ vỗ vai nàng, hướng nàng gật gù, ra hiệu để bản thân xử lí vụ này. Lúc bấy giờ Vương Tiểu mới thoáng yên tâm một chút.

"Phạm tiên sinh, ông đừng quên những gì đã đáp ứng tôi."

"Tôi vẫn nhớ, thế nhưng cô cũng đừng quên đây là điều kiện đôi bên, nếu như không tìm thấy vật kia, căn nhà này coi như không giữ được."

Liễu Mộc thu lại nụ cười, ngồi lên ghế salon, nhắm mắt, bức bản thân suy nghĩ.

Vương Tiểu Mạt nhìn gò má của cô, tay nắm thành nắm đấm, hơi run run.

"Tôi biết bản đồ ở đâu."

Một câu nói phá vỡ sự trầm mặc trong căn phòng, tất thảy đều ngẩng đầu, căng thẳng nhìn chằm chằm nàng.

"Cô nói gì cơ?" Tạ Vĩ Dân hỏi.

"Tiểu Mạt... Em..." Liễu Mộc bán tín bán nghi.

"Tôi thật sự biết!"

Ánh mắt Vương Tiểu Mạt lóe lên kiên định chưa từng có, dùng âm lượng lớn nhất mà hướng mọi người trong nhà, nói, nàng muốn dùng phương thức này để nhắc nhở tất cả rằng nàng thực sự biết vị trí tờ giấy kia.

"Được rồi." Phạm tiên sinh đứng dậy. "Nó ở đâu?"

"Trong căn nhà này."

Ngoài dự đoán của mọi người, Văn Hân đứng lên, dưới sự chú ý liền khẽ mỉm cười tiện đà đi vào nhà bếp, Liễu Mộc cùng cô nàng hai mắt nhìn nhau, không hiểu Văn Hân định làm gì.

"Tạ cục trưởng, ông sao lại mang cô ấy theo vậy?" Liễu Mộc lo lắng không phải không có lý, Văn Hân vốn là người ngoài cuộc, cô đến sẽ khiến mọi người không tiện, hơn nữa lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Tạ Vĩ Dân nhún vai đáp. "Ai kêu người nào đó quá mị lực nha, người ta từ xa lập tức chạy tới chủ vì muốn thấy mặt cô."

"Có thể ông cũng-" Liễu Mộc còn muốn nói thêm, lại bị Tạ Vĩ Dân lặng lẽ tới gần làm cho nín thinh.

"Nha đầu này có chỗ dựa rất vững chắc, ta không dám đắc tội, coi cũng không thể cấm người ta nhìn chứ, nhìn lại tí cũng không mấy đi lớp da, thiếu đu miếng thịt nào, cô ta sẽ lập tức quay trở về thôi, cô cứ an tâm, sẽ không làm hỏng đại sự của chúng ta."

Liễu Mộc liếc Vương Tiểu Mạt, chỉ thấy phía bên kia thật giá rét, đóng băng hẳn một lớp dày ba thước chứ chẳng chơi.

"Có thể cô ta nãy giờ đều nghe thấy được, sao ông không hoài nghi?"

Tạ Vĩ Dân vỗ vai Liễu Mộc, cười hì hì khẳng định. "Yên tâm đi, ta chỉ cùng cô ta điều tra phòng ốc tương ứng, cùng vụ án hiện tại có quan hệ, còn lại cô ta cái gì cũng không biết, ta cũng phỏng chừng cổ không muốn biết."

Liễu Mộc còn muốn bác bỏ lời lẽ đầy kẽ hở của Tạ Vĩ Dân thì Văn Hân dáng vẻ vạn thiên* từ nhà bếp đi ta, nở nụ cười xán lạn như sao trời, trên tay bưng sáu chén nước, nói. "Tất cả mọi người đều khát rồi, nghỉ ngơi uống chút nước đã."

*chắc là đẹp :v

Liễu Mộc thấy nước này liền hốt hoảng trong lòng, còn nhớ về chuyện tình lung ta lung tung tối qua, cũng bởi vì một cốc đồ uống mà đưa tới tình tiết vụ án, dư quang liếc Vương Tiểu Mạt, chỉ thấy nàng ta bình tĩnh cầm chén nâng lên, hơi ngửa đầu nhấp một ngụm, tầm mắt như có như không nhìn về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch, bộ dạng y hệt con hồ ly gian trá...

.

*vờn nhau quài :)) yêu thế :))

Gần chạm 1/2 truyện rồi :>