Thịnh Nịnh: “.....”

 

Cô không hề nịnh hót.

 

Cô và Thịnh Thi Mông đều lớn lên trong cái bóng của Thịnh Khải Minh - người đàn ông cặn bã là bố cô, Thịnh Thi Mông dứt khoát theo chủ nghĩa không kết hôn, cho rằng giữa nam và nữ yêu đương đơn thuần là được rồi, còn về kết hôn, đó hoàn toàn đẩy mình vào trong nấm mồ với củi, gạo, dầu muối.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mà Thịnh Nịnh thì không cực đoan như vậy, chỉ là cô không muốn trước khi cuộc sống vẫn chưa ổn định, lại phải dành sức lực để "kinh doanh" tình cảm, thành quả học tập và làm việc sẽ mang đến sự thỏa mãi về vật chất thực tế, mà tình cảm, nhiều nhất cũng chỉ là sự vui vẻ về tinh thần, đương nhiên phải xếp ở phần sau cùng để suy xét.

 

Thịnh Thi Mông thích hưởng thụ sự vui vẻ về mặt tinh thần này, Thịnh Nịnh lại cảm thấy chăm chỉ kiếm tiền cũng có thể có được sự vui vẻ như vậy, đàn ông và tiền mang lại vui vẻ cho phụ nữ, trong mắt của cô không có khác biệt gì.

 

Đợi sau này khi bản thân ổn định rồi, cô có thể sẽ đi xem mắt, nếu như gặp được người đàn ông vừa ý, thế thì yêu đương, kết hôn, nếu như không gặp được ai, thế thì tiếp tục độc thân cũng chẳng sao cả.

 

Nhưng theo như xã hội hiện tại xét thấy chất lượng đàn ông vàng thau lẫn lộn, cô cảm thấy bản thân có khả năng cao sẽ độc thân dài dài.

 

Thế nên mấy lời nói với Ôn Diễn đó không phải nói quá.

 

Cô móc điện thoại ra âm thầm gửi tin wechat cho trợ lý Trần, hỏi đáp án của nãy của cô có phải là quá giả tạo không.

 

Trợ lý Trần: [Ngược lại không phải nói dối]

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Trợ lý Trần: [Bởi vì tình huống thực sự là đối với điều kiện như này của tổng giám đốc Ôn, căn bản không cần đi xem mắt]

 

Trợ lý Trần: [Bởi lẽ bản thân vấn đề này đã vô nghĩa rồi, thế nên cho dù trả lời thế nào, từ góc độ thực tế mà phân tích thì đều không thật]

 

Ai biết ông chủ lại lên cơn gì, đột nhiên hỏi cấp dưới mấy kiểu câu hỏi này, trả lời thế nào cũng đều không đúng lắm.

 

Câu trả lời của trợ lý Trần rõ ràng mạch lạc, Thịnh Nịnh gật gật đầu đáp: [Không hổ là trợ lý Trần]

 

Người đàn ông như vậy ngoại trừ lấy tư cách là cấp trên hoặc là thân phận bên A tiếp xúc với cô ra, thậm chí đến việc xây dựng mối quan hệ bạn bè với anh cô cũng không dám ảo tưởng.

 

Thịnh Nịnh vô cùng lý trí loại trừ Ôn Diễn ra khỏi tưởng tượng của cô đối với người khác giới.

 

Cô lại quay đầu sang nhìn Ôn Diễn.

 

Lúc nãy đợi xe có nghe trợ lý Trần kêu ca nói gần đây cường độ công việc rất lớn, ngày ngày vây quanh Ôn Diễn, bận rộn giống như con quay, có lúc nửa đêm không cần biết là mấy giờ vẫn có thể sẽ nhận được cuộc gọi đột xuất của Ôn Diễn.

 

Còn may Ôn Diễn không phải là kiểu cấp trên xấu xa đơn giản chỉ thích bóc lột sức lao động của của cấp dưới, đối với việc làm thêm ngoài giờ quá quy định, anh trả bù tiền lương cao hơn mức trung bình khiến cho trợ lý Trần cam tâm tình nguyện hy sinh thời gian làm việc cho anh.

 

Nguyên văn của trợ lý Trần là, đằng nào tan làm rồi cũng không có bạn gái ở bên, vẫn không bằng nhân lúc độc thân phục vụ ông chủ kiếm chút tiền tăng ca.

 

Đổi một câu nói khác, lúc trợ lý Trần bận rộn thì chắc Ôn Diễn còn bận rộn hơn anh ta.

 

Người đàn ông trước mắt có phần mệt mỏi, đầu hơn ngả ra phía sau, nhân lúc thời gian đi đường này nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc cằm anh tuấn không chút tì vết, yết hầu tràn đầy nam tính lộ ra rõ ràng, đột nhiên di chuyển.

 

Anh không ngủ, cảm thấy có ánh mắt nhìn đến trên người mình, liếc nhìn Thịnh Nịnh hỏi: “Nhìn cái gì?”

 

Giọng nói mang theo chút khàn khàn mệt mỏi, giống như tờ giấy thô ráp, mỗi một từ phun ra đều mang theo âm thanh dòng điện thấp.

 

Lúc này mà Thịnh Nịnh còn giả câm giả điếc ngược lại sẽ lộ rõ ánh mắt có mục đích không đơn thuần của cô, dứt khoát nịnh nọt nói: “Nhìn dáng vẻ đẹp trai của sếp.”

 

Câu trả lời này là thực sự nịnh bợ.

 

"..."

 

Người đàn ông nhếch môi hừ mũi không để ý đến cô, quay đầu tiếp tục nghỉ ngơi, chỉ là lúc này đến bên mặt anh cũng không cho cô nhìn, keo kiệt dùng ót đối mặt với cô. 

 

Thịnh Nịnh hơi hơi không vui mím mím môi, nhìn về hướng ngược lại, mặt quay ra hướng cửa sổ bên mình.

 

Hiện tại trên con đường sáng thứ bảy, trên cầu vượt đã mơ hồ có dấu hiệu tắc đường, lúc này Thịnh Nịnh chỉ có thể thưởng thức các loại nhãn hiệu siêu xe.

 

Quả nhiên đợi đến khi xuống cầu vượt, tạm thời đường ra bị tắc một chút.

 

Chiếc xe con màu đen sáng loáng này của Ôn Diễn, nhìn có vẻ không rêu rao lắm, vừa hay bên cạnh có một  chiếc xe thể thao mui trần vô cùng rêu rao đỗ ở bên.

 

Trong thời tiết này mà đi lái xe thể thao, ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thán một tiếng dũng sĩ.

 

Thịnh Nịnh vô cùng sợ lạnh nhưng lúc tâm trạng buồn bực, cô vẫn âm thầm ấn nút kéo cửa sổ xuống, muốn thử cảm giác vừa ngồi trên xe vừa được gió thổi.

 

Bởi vì động tác nhỏ, ba người đàn ông trên xe đều không có bất kỳ phản ứng nào, họ cảm nhận được nhưng không có hứng thú đi dạy dỗ hay giễu cợt động tác nhỏ không ảnh hưởng gì lớn này của cô gái trẻ.

 

Chỉ một khe hở nhỏ, tóc của Thịnh Nịnh bị gió thổi tung.

 

“Ồ” Qua tiếng gió, Thịnh Nịnh nghe thấy người trên xe thể thao vừa hay cũng hướng bên này của cô rồi cảm thán: “Xe của đại gia.”

 

Cô chỉnh trang lại mái tóc, lại đóng cửa sổ lại.

 

Trước lòng chuộng hư vinh của mình, Thịnh Nịnh không khỏi suy nghĩ bản thân mình sẽ phải phấn đầu bao nhiêu năm mới có thể có một chiếc xe như vậy, vừa mở cửa thì sẽ được người ta nhận ra thân phận đại gia.

 

Kết luận lại vô cùng phũ phàng, người có thể lái được loại xe này, là người sinh ra đã lái được xe này; mà người không lái được, chắc cả đời này cũng không lái được.

 

Trong suy nghĩ lung tung, cuối cùng xe cũng theo dòng xe tấp nập vào thứ bảy như cũ mà lái đến đích đến là Quốc Mậu.

 

Hội nghị thượng đỉnh được tổ chức tại tầng hai mươi hội trường lớn của khách sạn, lúc này cũng đã có kha khá người đến.

 

Trước khi hội nghị bắt đầu, trong đây đúng là hiện trường xã giao quy mô lớn, người đông đúc, đến chỗ nào cũng có tiếng nói chuyện. 

 

Ôn Diễn đi đầu tiên, Thịnh Nịnh và trợ lý Trần đi sau anh hai bước, trên đường có không ít người chủ động qua chào hỏi anh, Ôn Diễn chỉ lạnh nhạt gật đầu, nhìn dáng vẻ nhà tư bản kiêu ngạo cao quý đó của anh mà một nhân viên cấp dưới như Thịnh Nịnh muốn thay anh nhiệt tình đáp lại lời chào hỏi của mấy người đó.

 

Bên mấy giáo sư bên hiệp hội dịch thuật đã đến từ sớm, nghe có người nói tổng giám đốc Ôn trưởng ban tổ chức đến, đều chuẩn bị đi lên phía trước để chào hỏi.

 

“Uầy ông Đới.” Bỗng dưng một giáo sư  kéo Đới Xuân Minh ở bên cạnh lại hỏi: “Cô gái phía sau tổng giám đốc Ôn đó, chẳng phải sinh viên của ông à?”

 

Đới Xuân Minh nhìn theo sang, nhất thời kinh ngạc mở to mắt.

 

Bên cạnh tổng giám đốc Ôn có mấy người đàn ông, chỉ có duy nhất một cô gái trẻ tuổi vô cùng thu hút ánh mắt người nhìn.

 

Cả người mặc bộ váy công sở, ăn mặc trang điểm đúng mực.

 

Đới Xuân Minh lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?"

 

Mà lúc này Thịnh Nịnh cũng nhìn thấy thầy giáo hướng dẫn của mình, ánh mắt của cô bình tĩnh, chậm rãi nhìn lướt qua đỉnh đầu thưa thớt tóc của Đới Xuân Minh, hếch cằm lên, bình tĩnh mà đắc ý cười cười với ông ta.

 

Dù không nói lời nào, chỉ cười một cái cũng khiến cho Đới Xuân Minh không tự chủ cảm thấy khủng hoảng, sắc mặt trắng bệch, giống như bị sinh viên của mình giẫm vào chân.

 

Thời gian ngắn ngủi trước hội nghị cũng có thể bị nhóm doanh nhân này dùng làm xã giao.

 

Trợ lý Trần nói nhỏ ở bên tai Ôn Diễn: “Hiện tại người đang đi về phía sếp là phó chủ tịch của công ty vận chuyển Fawii ở Mexico.”

 

Ôn Diễn ừm một tiếng.

 

Vừa hay đụng vào chuyên môn của Thịnh Nịnh.

 

Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng trên thế giới, bởi vì vậy mà không ngoài dự đoán mà ngôn ngữ chính dùng trong hội nghị là song ngữ Trung - Anh, nhưng trừ cái này ra, các công ty đại diện của các quốc gia khác dùng tiếng Tây Ban Nha và tiếng Đức làm ngôn ngữ chính hoặc ngôn ngữ thứ hai thông dụng, cô đều gần như ghi nhớ lại, tuy là không biết dáng vẻ người ta như thế nào nhưng có trợ lý Trần ở bên cạnh nhắc nhở, cô phản ứng lại cũng rất nhanh, lập tức có thể tiến vào trạng thái làm việc.

 

Sau đó lại có mấy công ty đại diện đến, trong đầu trợ lý Trần nhét quá nhiều thứ nên hơi đơ.

 

“.....Tôi nhớ là một công ty đến từ Hà Lan.”

 

Thịnh Nịnh tiếp lời: “Có phải là hãng hàng không KLM Royal Dutch Airlines, cái công ty có trụ sở chính ở Amsterdam đó?”

 

“À đúng rồi.” Được nhắc nhở, trợ lý Trần lập tức nhớ ra: “Chính là nó.”

 

Ôn DIễn hơi kinh ngạc nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Cô học thuộc lòng danh sách à?”

 

“Thuộc rồi, nhưng không biết dáng vẻ của người ta như thế nào thôi.“ Thịnh Nịnh nói.

 

Trợ lý Trần cũng kinh ngạc không kém, nhiều hơn là thở nhẹ một hơi.

 

Công việc của anh ta là ghi nhớ thông tin công ty đại diện, căn bản là anh ta không để Thịnh Nịnh - một phiên dịch viên thay anh ta giúp đỡ ghi nhớ, mấy ngày trước Thịnh Nịnh hỏi anh ta muốn có danh sách, anh ta cũng không nghĩ nhiều nên đưa cho cô.

 

Không nghĩ dến cô lại học thuộc danh sách.

 

Anh ta không nghi nhớ nổi tên người, Thịnh Nịnh cũng có thể nhớ ra giúp anh ta.

 

Ôn Diễn cong môi, lạnh giọng nói với trợ lý Trần: “May mà dẫn cô ấy theo.”

 

Trợ lý Trần: “Vâng ạ.”

 

Sau khi hội nghị bắt đầu, Thịnh Nịnh dựa theo công việc phụ trách hôm nay đi đến ngồi vị trí của mình.

 

Sinh viên đi theo mấy giáo sư của học viện đến ngồi nghe, ánh mắt họ sắc bén, kinh ngạc nói với giáo sư Đới.

 

“Giáo sư Đới, Thịnh Nịnh ngồi vào chỗ ngồi của phiên dịch viên kìa.”

 

Sắc mặt Đới Xuân Minh hơi khó chịu, vốn dĩ ông ta không cho Thịnh Nịnh cơ hội đi, ai biết cô không chỉ đến mà còn lấy tư cách là người phiên dịch, chức vụ giống như ông ta mà đến.

 

Nhưng lúc này hội nghị đã bắt đầu, có muốn hỏi cũng không có cơ hội.

 

Người dẫn chương trình dùng tiếng quốc ngữ để mở màn, trong thời gian hội nghị, tiếng phiên dịch bên trong tai nghe mỗi mười phút thì sẽ đổi giọng một người.

 

Các phiên dịch việc lần lượt thay nhau tiến hành làm việc, Ôn DIễn nghe giọng nói bên trong tai nghe khác nhau, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc của một cô gái.

 

“Chủ tịch nước của quý quốc từng ở trong diễn đàn hợp tác quốc tế cấp cao  có sự tham gia của 150 quốc gia phát biểu nói hưởng ứng lời kêu gọi chính sách "một vành đai một con đường", chính sách này là để tập trung kết nối, trao đổi, hợp tác sâu rộng, cùng nhau ứng phó với các loại khó khăn và thách thức mà con người sắp phải đối mặt, hợp tác thương mại quốc tế vì lợi ích chung và sự phát triển chung——”

 

Thịnh Nịnh ngồi trong cabin phiên dịch, trên đầu đeo tai nghe, tập trung tinh thần  vừa chú ý lắng nghe lời nói, vừa dùng bút viết những dòng chữ ngắn trừu tượng ở trên giấy, não bộ nhanh chóng điều chỉnh thứ tự câu văn hợp lý, lại dùng mic diễn đạt lại.

 

Đợi đến khi mười mấy phút kết thúc, lập tức có một phiên dịch viên đến thay khẳng định gật đầu với cô.

 

Đầu cô đầy mồ hôi, ngón tay còn hơi run rẩy, cuối cùng cũng dành chút thời gian để uống một ngụm nước.

 

- Hết chương 28 -