Với hợp đồng này bên A có thể thất hứa bất cứ lúc nào, nếu cô muốn ký vậy thì cô chính là đồ ngu ngốc.

 

Nhưng lúc này Thịnh Nịnh không thể không thừa nhận cô rất rung động trước lời đề nghị của Ôn Diễn.

 

Gửi thư lên email trường không được, nếu dựa vào chính mình, khiếu nại lên cục giáo dục cũng phải mất cả một quá trình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Đăng lên mạng, chưa nói đến việc có giải quyết được quyền lợi hay không, cô còn phải lo lắng đến hậu quả có thể xảy ra khi danh tiếng nhà trường bị tụt dốc, sau đó nhà trường quy trách nhiệm về phía cô.

 

Tại sao mấy đàn anh đàn chị của cô lại chọn cách im lặng, Thịnh Nịnh biết rất rõ nguyên nhân.

 

Vì một quyền tác giả không quan trọng mà bôn ba khắp nơi, vứt bỏ thời gian và sức lực quý giá nhất, bọn họ không thể gánh nổi cái giá thất bại trong việc bảo vệ quyền lợi của mình.

 

“Nếu tôi đồng ý.” Thịnh Nịnh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy chuyện hợp đồng ngài không thay đổi chứ?"

 

Cô thực sự sợ anh sẽ hối hận.

 

Dù sao nhà tư bản là máu lạnh vô tình, cô không thể dùng căn nhà đó để đánh cược nhân phẩm của anh được.

 

“Làm sao cô có thể chứng minh được với tôi sự chân thành của cô?” Ôn Diễn hỏi: “Dù sao Thịnh Thi Mông cũng là em gái của cô mà.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thịnh Thi Mông không phải em gái của tôi.” Thịnh Nịnh dừng lại, nói: “Em ấy là con gái của mẹ kế tôi.”

 

Ôn Diễn thực sự không biết chuyện này, nhướng mày kinh ngạc.

 

Lúc đầu chỉ cho người đi tra bối cảnh gia đình của Thịnh Thi Mông, bố cô ấy là quản lý của một doanh nghiệp nhỏ, mẹ thì không có việc làm, còn có một chị gái hơn cô ấy ba tuổi, cũng đang theo học ở Yên Thành, chính là Thịnh Nịnh.

 

Những điều này cũng đủ để Ôn Hưng Dật mở miệng ngăn cản rồi, còn những chuyện khác, nhà họ Ôn không có hứng thú.

 

Lý do bố mẹ Thịnh Nịnh ly hôn rất đơn giản.

 

Vốn là sau khi bố mẹ ly hôn, Thịnh Nịnh tạm thời được mẹ chăm sóc.

 

Nhưng bố cô nhanh chóng tái hôn sau khi ngoại tình khiến cho mẹ cô rất đau khổ. Để dứt khoát thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, mẹ cô ra nước ngoài để chữa lành vết thương, từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thịnh Nịnh, mỗi năm gửi cho cô hai lần tiền sinh hoạt phí khá cao.

 

Lúc đó Thịnh Nịnh chỉ mới bảy tuổi, cô không tình nguyện cũng vẫn chỉ có thể sống cùng với bổ.

 

Cô rất ghét mẹ kế, cũng rất ghét đứa em gái mà mẹ kế mang đến.

 

Ngay cả khi Thịnh Thi Mông thay đổi họ giống như của cô, thậm chí ngay cả tên còn thêm chữ Mông cân xứng với tên của cô, nhưng trong một đoạn thời gian rất dài, cô vẫn không cho rằng Thịnh Thi Mông là em gái của cô.

 

*Thịnh Nịnh (盛柠) và Thịnh Thi Mông (盛诗檬): Hai chữ cuối cùng trong tên của hai người ghép lại là Ninh Mông (柠檬), nghĩa là quả chanh.

 

Bình thường cô còn bắt nạt Thịnh Thi Mông.

 

Không biết Thịnh Thi Mông có phải là người không tim không phổi hay không, cố chấp đi sau lưng cô, gọi chị chị chị.

 

Sau bao nhiêu năm, các tin nói xấu của mấy bà cô hàng xóm bàn tán đã sớm biến mất vào các con hẻm ngõ nhỏ. Chuyện này cũng dần dần bị lãng quên. Chỉ đến khi mấy người già tụ tập đánh bài cắn hạt dưa, không tìm thấy thú vui nào khác, mới nhắc lại chuyện trước đây.

 

Nhưng đối với những đứa trẻ trong gia đình câu chuyện đó, đó sẽ là một kỷ niệm khó quên trong suốt cuộc đời này.

 

Gặp được một người chị như cô, cũng may Thịnh Thi Mông lớn lên vẫn rất lạc quan.

 

Sau khi Thịnh Nịnh nói mối quan hệ thực sự của cô với Thịnh Thi Mông, cuối cùng bình tĩnh kết luận: "... Vì vậy quan hệ của tôi và em ấy không tốt lắm, vì vậy ngài không cần phải lo lắng tôi mềm lòng với em ấy."

 

Dù sao cũng là nói dối, lúc nói lời này cô rất chột dạ, ánh mắt dần dần rũ xuống.

 

Nhìn cô gái kiêu ngạo thanh cao, quen biết cô mấy ngày nay, Ôn Diễn đã nhìn thấy cô từ kẻ ham tiền, chân chó, trở mặt nhanh hơn cả lật sách, tính tình nóng nảy thích động tay động chân, mạnh mẽ đến mức ngay cả tóc của thầy giáo cũng dám túm, ngay cả anh cũng dám oán giận nhưng mà khi yếu đuối thì lại cực kỳ đáng thương hơn so với bất kỳ người nào.

 

“Hợp đồng sẽ đổi.” Im lặng một lúc, Ôn Diễn nói: “Giao dịch giữa cô và tôi, hy vọng cô có thể nói được làm được."

 

Thịnh Nịnh lập tức ngước mắt lên nhìn anh.

 

Nhận thấy được đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của cô trong nháy mắt trở nên dịu dàng, Ôn Diễn cong môi: "Không túm tóc tôi đấy chứ?"

 

“Tôi nào dám.” Thịnh Nịnh lập tức bày ra gương mặt tươi cười, gập người cúi đầu chín mươi độ: “Ngài tiếp tục bận công việc của anh đi, tôi đi đây.”

 

Ôn Diễn: "Chờ một chút."

 

Thịnh Nịnh: "Ngài còn căn dặn chuyện gì?"

 

Ôn Diễn liếc cô, nói móc không chút lưu tình: "Lần sau trước khi đến, nhớ tìm cô giáo mẫu giáo học cách cởi áo khoác."

 

Tránh cho cô khỏi bị nóng nướng chín.

 

".... Không cần học, tôi biết rồi." Thịnh Nịnh cười "Lần sau tôi sẽ cởi cho ngài xem."

 

Vẻ mặt của người đàn ông vặn vẹo quỷ dị.

 

Thịnh Nịnh cũng nhanh chóng nhận ra lời nói lúc nãy của mình hơi kỳ quái nhưng việc đã đến nước này, thời gian không thể quay ngược lại được.

 

Dưới ánh mắt phức tạp của Ôn Diễn, Thịnh Nịnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ngẩng cao đầu bước ra khỏi văn phòng.

 

Cô nghe thấy Ôn Diễn cười rồi thở dài sau lưng cô.

 

Tiếng thở dài này lập tức làm cho Thịnh Nịnh nổi da gà, ngón chân co rúm lại, không thể ngẩng đầu lên, vùi đầu vào ngực, giống như một con đà điểu nhỏ đáng thương rời khỏi cái xã hội chết chóc này.

 

-

 

Thịnh Thi Mông: "Thành công rồi?"

 

Thịnh Nịnh: "Không biết"

 

Thịnh Nịnh: "Ai biết được trong hợp đồng mới có bẫy hay không."

 

Thịnh Thi Mông: "Vò đầu bứt tai.jpg."

 

Thịnh Thi Mông: "Vậy em phải làm sao đây?"

 

Thịnh Nịnh: "Trước tiên đừng chia tay."

 

Thịnh Thi Mông: "Không phải chứ sir."

 

Thịnh Thi Mông: "Em đã viết xong lời tuyên bố chia tay rồi."

 

Thịnh Nịnh: "Chị cũng không có cách nào khác, madam."

 

Thịnh Thi Mông bày tỏ sự bất lực.

 

Không biết mỗi ngày chị gái cô ấy kì kèo mè nheo gì với tổng giám đốc Ôn, ngay cả bản thảo Thịnh Thi Mông đã viết xong, chỉ còn chờ Thịnh Nịnh thông báo thôi. Bây giờ nửa vời, không biết khi nào mới tuyên bố chia tay.

 

Để không ảnh hưởng đến sự nghiệp bắt con dê ​​của chị gái, mấy ngày nay Thịnh Thi Mông đều đến tìm Thịnh Nịnh để báo cáo chuyện tình cảm của cô ấy.

 

Tối hôm đó cô ấy và Ôn Chinh đi quán bar chơi, cô ấy cũng không quên báo cáo tình hình cho Thịnh Nịnh.

 

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.

 

Mấy người bạn tốt của Ôn Chinh chơi trò chơi súc sắc với mấy cô gái mà họ đưa đến, ai thua thì sẽ phải uống rượu.

 

Thịnh Thi Mông là bạn gái của Ôn Chinh nên tất nhiên không cần chơi. Hôm nay cô ấy không hào hứng lắm, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ôn Chinh, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu lướt điện thoại.

 

“Hẹn hò với anh mà còn nói chuyện với người khác à?” Giọng người đàn ông mơ hồ, trong sự hài hước xen lẫn chút không vui.

 

Thịnh Thi Mông nhanh chóng cất điện thoại.

 

Cô ấy giải thích: "Không phải người khác, là chị gái của em."

 

Ôn Chinh khẽ hừ nhẹ, véo nhẹ vào mũi cô, coi như là trừng phạt cho sự không tập trung của cô khi hẹn hò.

 

Thực ra gần đây Ôn Chinh cũng cảm nhận được Thịnh Thi Mông không tập trung.

 

Chỉ là dạo này anh ta bận cáu kỉnh với ông già trong nhà, không có tâm tư quan tâm cô ấy.

 

Đối với chuyện đưa Thịnh Thi Mông về nhà, anh ta vẫn một mực đơn phương gây chiến với gia đình, không muốn tiết lộ cho cô ấy biết.

 

Yêu cô ấy là phải đối xử tốt với cô ấy. Nếu kéo đến gặp người lớn trong nhà, chắc chắn một cô gái ngây thơ như Thịnh Thi Mông sẽ nghĩ anh có ý kia với cô. Lỡ như cô sinh ra kỳ vọng không nên có, ví dụ như kết hôn gì đó, đến lúc chia tay sẽ càng thêm rắc rối.

 

Vì vậy Thịnh Thi Mông được anh chọn để nói chuyện yêu đương "nghiêm túc" này là bởi vì mặc dù cô dính anh ta nhưng không hỏi chuyện gì khác ngoài chuyện của hai người.

 

Giống như trong thế giới của cô ấy chỉ có anh ta vậy.

 

“Mông Mông.” Đột nhiên anh ta gọi cô ấy.

 

"Hửm?"

 

"Em ở bên anh có vui không?"

 

"Vui."

 

Ôn Chinh bĩu môi, đột nhiên châm một điếu thuốc, hút hai hơi, vừa phun khói vừa uể oải nói: "Nếu sau này chúng ta chia tay, em có tránh anh, cả đời không liên lạc với nhau không?"

 

Cô ấy không giống như những người phụ nữ khác, ngày ngày chia tay ở trước mắt anh ta nói không nỡ, nhưng thật ra là không nỡ tiền của anh ta ấy.

 

Thịnh Thi Mông gật đầu: "Ừm."

 

Không biết là chị gái của cô ấy đã chiếm được bao nhiêu lợi ích từ tổng giám đốc Ôn.

 

Nếu họ chia tay mà em trai của tổng giám đốc Ôn còn vương vấn, chắ chắn tổng giám đốc Ôn sẽ không vừa lòng.

 

Miệng đang ngậm điếu thuốc bỗng nhiên cắn chặt lại, Ôn Chinh nhướng mày, nở nụ cười khó hiểu.

 

Sau khi chia tay, nếu cô ấy gặp lại anh ta chắc sẽ rất đau khổ, cho nên mới cả đời không liên lạc với nhau.

 

"Vậy em sẽ lập tức quên anh đi?"

 

"Chỉ cần ở bên anh thôi cũng đủ để em nhớ suốt đời."

 

Ôn Chinh sửng sốt, không nói gì.

 

Mỗi lần cô ấy đều nói với anh ta những lời ngọt ngào lại thoải mái, Ôn Chinh đã từng nghe rất nhiều lời âu yếm của những người phụ nữ nói với anh ta, nhưng không hiểu sao anh ta luôn cảm thấy lời nói của cô ấy giống như một cành lá hương bồ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. bất cứ lúc nào, mãi mãi lơ lửng giữa không trung. Cứ hễ lúc nào trong đầu anh ta có ý niệm chụp lấy, thì nó sẽ nhanh chóng biến mất, cào xé lòng người ngứa ngứa.

 

Ôn Chinh cúi người, hút mấy hơi rồi dụi điếu thuốc vừa hút vào gạt tàn.

 

Thịnh Thi Mông hơi khó hiểu: "Tại sao anh không hút tiếp?"

 

"Em không chê hôi?"

 

“Không sao đâu.” Thịnh Thi Mông nói: “Em cảm thấy bộ dạng anh khi hút thuốc rất đẹp trai.”

 

Dù sao có hôi cũng không ngửi được bao lâu.

 

“Ba hoa.” Ôn Chinh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô ấy.

 

Thịnh Thi Mông nghiêng đầu, nhìn anh ta nở nụ cười ngọt ngào.

 

Nhìn thấy cô ấy cười, Ôn Chinh cũng vui vẻ cong khóe miệng.

 

Đột nhiên mấy người bạn bên cạnh hét lên: "Ai da, đôi tình nhân nhỏ đang kề tai nói nhỏ gì vậy? Còn đút cho mấy con chó độc thân chúng tôi một đống thức ăn chó?"

 

Ôn Chinh trực tiếp đuổi người: "Cậu cmn cút đi."

 

Nhìn thấy anh ta ồn ào náo nhiệt với bạn bè uống rượu, Thịnh Thi Mông đứng dậy muốn gọi điện thoại cho Thịnh Nịnh.

 

Kết quả là bị đám người tinh mắt phát hiện, hò hét với Ôn Chinh: "Ôn Chinh, tôi muốn tố cáo, em gái Thi Mông đang lén lút đùa giỡn với đàn ông khác sau lưng cậu kìa!"

 

Ôn Chinh liếc cô một cái, hơi thở nồng nặc mùi rượu: "Mông Mông?"

 

Thịnh Thi Mông giải thích: "Em đi gọi điện thoại cho chị gái của em."

 

"Gọi cho chị gái thì có gì mà phải trốn? Chúng ta đều là người một nhà, mở loa ngoài là được rồi! Vừa khéo để cho Ôn Chinh gọi một tiếng chị!"

 

“Cút qua một bên.” Ôn Chinh đá vào người bạn của mình, vừa cười vừa nói: “Chị gái của cô ấy còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi."

 

-

 

Thịnh Thi Mông rời khỏi phòng bao, tìm một góc yên tĩnh để gọi điện thoại.

 

Nghe giọng của Thịnh Nịnh không có tinh thần gì cả.

 

Gần đây cô rất bận, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ phiên dịch, vừa phải tiếp tục sắp xếp các tài liệu bằng chứng về quyền dịch giả.

 

Còn phải nghe Thịnh Thi Mông báo cáo tình hình bên phía em ấy mỗi ngày.

 

Lần trước Ôn Diễn chơi xấu trong bản hợp đồng với Thịnh Nịnh, sao Thịnh Nịnh có thể nuốt trôi cục tức này, trước tiên nói Thịnh Thi Mông kéo dài chuyện chia tay, chờ động tĩnh của Ôn Diễn.

 

Nếu việc hợp tác không thành, Thịnh Thi Minh không cần ngay lập tức chia tay với Ôn Chinh, cô ấy muốn chia tay lúc nào cũng được.

 

Cũng bớt đi một phần áy náy.

 

Thịnh Thi Mông hơi bất đắc dĩ: "Em không biết có phải vì gần đây em thường nói chuyện chia tay với Ôn Chinh hay không, mà anh ấy cứ hỏi nếu chia tay thì sẽ như thế nào như thế nào. Em không biết phải trả lời sao nữa."

 

"Vậy em trả lời sao?"

 

“Thì cứ tùy vào tình hình mà phát huy.” Thịnh Thi Mông lẩm bẩm: “Em cảm thấy hẳn là nên nói cho qua thôi, đúng không?”

 

Thịnh Nịnh thở dài.

 

Nếu hợp đồng được ký, thì tất cả các diễn viên đều vui vẻ hơ khô thẻ tre*.

 

*Hơ khô thẻ tre: Ví với việc viết xong một tác phẩm hoặc làm xong một việc gì đó. Ở đây có nghĩa là đã quay phim xong.

 

Nhưng mà nhà tư bản Ôn Diễn muốn giở trò trên bản hợp đồng, cảm thấy bà chị gái này cầm tiền nhưng không làm, phải dùng bản hợp đồng để thử lòng thành của cô.

 

Anh đã hơi tin tưởng cô, em trai của anh và em gái của cô sẽ sớm mỗi người một ngã.

 

“Hợp đồng phải đợi thêm một chút, lại làm phiền em và Ôn Chinh yêu nhau thêm một đoạn thời gian nữa vậy.” Thịnh Nịnh nói: “Trong khoảng thời gian này, em cứ làm chuyện của em đi, chị còn phải giải quyết chuyện quyền dịch giả."

 

Thịnh Thi Mông: "Lấy lại được quyền dịch giả?"

 

Giọng nói của Thịnh Nịnh mang theo chút mệt mỏi: "Không dễ dàng như vậy, Ôn Diễn nói có thể giúp."

 

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Thi Mông là không tin: "Tổng giám đốc Ôn giúp đỡ?"

 

"Anh ta có điều kiện mà. Nói như thế này không rõ, chị phải gặp em nói trực tiếp, bây giờ em đang ở đâu?"

 

Thịnh Nịnh quay đầu nhìn ký túc xá vắng vẻ, thư viện của học viện Cao Phiên không lớn, cướp được chỗ tự học rất khó. Hôm nay cô không cướp được chỗ nào, nên chỉ có thể quay về ký túc xá để đọc sách.

 

Nếu Thịnh Thi Mông ở trường, vậy để con bé ở lại ký túc xá một đêm.

 

“Em đang ở Duyệt Sắc.” Thịnh Thi Mông giải thích: “Là quán bar của bạn Ôn Chinh mở.”

 

Ngày mai là cuối tuần, những sinh viên Đại học có mối quan hệ xã giao phong phú thường chọn đi chơi thâu đêm.

 

Tối nay Qúy Vũ Hàm không ở lại ký túc xá, đi chơi với những người bạn mà cô ấy quen biết trong kỳ nghỉ hè.

 

"Vậy không làm phiền em nữa."

 

Thịnh Nịnh đang định cúp điện thoại thì lại nghe Thịnh Thi Mông hỏi: "Chị, chị có muốn đến đây chơi không? Tối nay quán bar có tổ chức hoạt động, có tổ chức cho khách chơi trò chơi. Nếu thắng sẽ được giải thưởng. Chị với em có thể làm một đội."

 

Thịnh Nịnh không có hứng thú. Trước đây cô có đi quán bar với bạn bè, ánh đèn và âm thanh rất ồn ào, hơn nữa lại nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, cô không thích cho lắm.

 

Thịnh Thi Mông cũng không ép, nói nếu em ấy đoạt giải, thì sẽ cầm giải thưởng đến cho cô xem.

 

Cúp máy, không lâu sau, điện thoại reo.

 

Tại sao lúc cô đang quyết tâm học hành thì điện thoại cứ reo lên vậy?

 

Thịnh Nịnh bực mình cầm điện thoại lên, phát hiện là Ôn Diễn gọi đến.

 

Nếu đặt học hành và tiền bạc lên cân tiểu ly, Thịnh Nịnh quyết định chọn cái sau. Dù sao thì cô học hành là vì để kiếm tiền mà.

 

Vẫn là giọng nói trầm thấp gọi người, khiến người nghe khó chịu.

 

"Bây giờ cô đi ra đây một chuyến."

 

Thịnh Nịnh liếc nhìn thời gian ở góc trên bên trái điện thoại.

 

Bây giờ là mười một giờ.

 

Có phải là một khi con người trở thành bên A, người đó sẽ có một khóa học "Làm thế nào để đoán được tâm lý của bên B" không?

 

Cô rất không tình nguyện, chậm rãi hỏi: "... Đi đâu vậy?"

 

“Quán bar Duyệt Sắc, biết nó ở đâu không?” Không đợi Thịnh Nịnh trả lời, Ôn Diễn lại nói: “Không biết, vậy tôi cho người gửi vị trí cho cô.”

 

Thịnh Nịnh cảm thấy nghe hơi quen quen tai.

 

Đó không phải là quán bar mà lúc nãy Thịnh Thi Mông vừa nhắc đến sao?