Cô ấy vốn đang ở trong lớp, khi nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Nịnh, cô ấy vui mừng đến mức trốn học, lặng lẽ chuồn bằng cửa sau, lái xe thẳng đến Học viện Cao Phiên.

 

Trường đại học ngoại ngữ Yên Thành* có hai cơ sở. Cơ sở mà Thịnh Nịnh đang học chủ yếu dành cho nghiên cứu sinh và du học sinh. Thịnh Thi Mông là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp cho nên học ở cơ sở khác. Trước đây chưa có xe, mỗi lần đến chỗ Thịnh Nịnh, cô ấy phải ngồi xe bus. Sau này Ôn Chinh thấy cô ấy luôn chạy qua chạy lại giữa hai cơ sở cho nên tặng cho cô một chiếc xe mini.

 

*Trường đại học ngoại ngữ Yên Thành: bản raw là Yên Ngoại. Thông thường bên trung quốc người ta hay viết tắt để nói cho nhanh. Ví dụ trường đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, sẽ gọi là Bắc Ngoại. Vì vậy Yên Ngoại ở đây chính là chỉ học viện Cao Phiên, là trường đại học ngoại ngữ của Yên Thành.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thịnh Thi Mông vừa tiến vào cửa đã hỏi: "Chưa toang? Thật sự chưa toang?"

 

Cũng may là Quý Vũ Hàm đến thư viện, không ở trong ký túc xá, Thịnh Nịnh thì đang đang suy nghĩ không biết nên giấu hợp đồng ở đâu.

 

Cô dứt khoát đưa cho Thịnh Thi Mông xem.

 

Đây không phải là một hợp đồng công việc chuyên nghiệp, phần lớn đều là chữ Hán vẫn có thể hiểu được, Thịnh Thi Mông lướt xem một lượt, mắt miệng mở to càng ngày càng lớn.

 

Đây chính là một cái "Hợp đồng trong mơ" được dành riêng cho chị gái của cô ấy.

 

Thịnh Thi Mông tò mò hỏi: "Vì vậy đó là căn nhà như thế nào?"

 

Ngày đó Thịnh Nịnh đã quay video căn nhà. Dựa theo hợp đồng, cô có thể dọn đến bất cứ lúc nào nhưng bây giờ cô vẫn còn ở ký túc xá. Dù sao thì chuyển đến đó sớm cũng rất lãng phí điện nước, cuối tuần đến đó ở lại một đêm thả lỏng tâm trạng cũng được.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không thể ở đó mỗi ngày vậy thì quay video, thỉnh thoảng lấy ra xem thưởng thức một chút.

 

Đoạn video chỉ ngắn mười mấy giây nhưng Thịnh Thi Mông cũng phải xem ít nhất là năm phút.

 

Xem hết lần này đến lần khác.

 

“Điều này quá..." Thịnh Thi Mông làm động tác ấn huyệt nhân trung*: "Quá đã."

 

*Huyệt nhân trung: là huyệt nằm ở vùng môi trên, ở chính giữa của vùng rãnh lõm nối liền sống mũi và môi. Đây là một trong những huyệt đạo nguy hiểm trên cơ thể (thập tam quỷ huyệt). Huyệt nhân trung thường được sử dụng phổ biến khi sơ cứu và có nhiều vai trò quan trọng với sức khỏe.

 

Thịnh Nịnh nhướng mày giả vờ lạnh nhạt.

 

"Em rất thích phong cách trang trí của căn phòng này. Còn có ghế sofa và thảm trông rất mềm mại, còn có ban công này nữa, chờ đến mùa xuân ngồi xích đu phơi nắng nhất định sẽ rất thoải mái. Còn có—"

 

Thịnh Thi Mông nói dông nói dài về những món đồ mà cô ấy thích trong căn nhà này.

 

Thịnh Nịnh thấy em ấy cười, cũng cười theo.

 

Cô muốn nói ở tầng hai còn có kinh ngạc lớn hơn nữa. Có điều lúc đó cô shock quá, không kịp quay video lại.

 

Xem video đỡ sốc hơn nhiều so với việc nhìn thấy tận mắt, vì vậy Thịnh Nịnh nói: "Thi Mông."

 

Thịnh Thi Mông ngẩng đầu: "Hả?"

 

"Căn nhà này chúng ta mỗi người một nửa, đến lúc đó cũng viết thêm tên của em nữa."

 

Thịnh Thi Mông trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: "Thật sao?"

 

“Ừm.” Thịnh Nịnh nói: “Không có em, đây cũng sẽ không phải là nhà của chị.”

 

Thịnh Thi Mông sửng sốt một lúc, bộ dạng giống như sốc quá sắp hôn mê đến nơi: "Vậy có nghĩa là sau này chúng ta có thể sống cùng nhau hả?"

 

Thịnh Nịnh suy nghĩ rồi nói: "Chờ sau khi em tốt nghiệp—"

 

Thịnh Thi Mông ôm Thịnh Nịnh, cả người vui vẻ phấn khích nhảy cẫng lên.

 

Thịnh Nịnh nghĩ rằng em ấy đã đồng ý, định thúc giục sau khi tốt nghiệp thì lập tức nộp tiền bảo hiểm xã hội, kết quả lại nghe  nói: "Cảm ơn chị nhưng ngôi nhà này là giấc mơ của chị, vẫn là nên để một mình chị đứng tên tài sản."

 

Lần này đổi lại Thịnh Nịnh sửng sốt.

 

Thật ra Thịnh Thi Mông không nói cho Thịnh Nịnh biết lúc đầu Ôn Diễn đã đến tìm cô ấy, yêu cầu cô ấy chia tay với Ôn Chinh, chỉ có điều là lúc đó cô ấy đã không xem lời nói của Ôn Diễn là thật.

 

Cho dù anh không yêu cầu thì cũng có một ngày nào đó cô ấy sẽ chia tay với Ôn Chinh thôi.

 

Làm thực tập ở tập đoàn Hưng Dật lâu như vậy, ngay cả một ánh mắt Ôn Diễn cũng lười bố thí cho cô ấy nhưng giờ vì em trai mà anh tìm cô ấy nói chuyện.

 

Thịnh Thi Mông chưa bao giờ nghĩ đến lần đầu tiên cô ấy đặt chân vào văn phòng tổng giám đốc của Ôn Diễn không phải do sức hấp dẫn của chính cô ấy mà là do bạn trai của cô ấy.

 

Cô ấy đứng ở bên cạnh bàn, Ôn Diễn đang ngồi đối diện, tư thế như chuông, gương mặt lạnh lùng.

 

Gương mặt anh mày kiếm mắt sáng, chỉ đáng tiếc là gương mặt đẹp trai nhưng lại bị liệt mặt.

 

Hơn nữa thái độ trịch thượng từ trên cao nhìn xuống của anh khiến Thịnh Thi Mông rất không thoải mái.

 

Anh coi thường gia thế của cô ấy, coi thường con người của cô ấy, có thành kiến ​rất ​lớn đối  với cô ấy.

 

Vì vậy cô ấy nổi lên tâm lý phản nghịch, giả vờ chân thành thâm tình, rơi nước mắt, bộ dạng không muốn chia tay.

 

Ôn Diễn lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, ý bảo cô ấy đừng hối hận.

 

Thịnh Thi Mông nghĩ, cô ấy không hề hối hận một chút nào, cũng may lúc đó cô ấy không đồng ý.

 

"Mặc dù căn nhà là của chị nhưng em cũng có công lao. Chờ học kỳ này xong, em sẽ dọn đến ở." Cô ấy cười nói, vẻ mặt thèm muốn: "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến IKEA*, trang trí lại cho căn nhà càng thêm đẹp hơn."

 

*IKEA: là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới; chuyên về thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà ở.

 

Thịnh Nịnh tưởng tượng ra hình ảnh này, gật đầu: "Được."

 

Cho dù là xem hợp đồng rồi xem video, Thịnh Thi Mông vẫn cảm thấy không thể tin vào chuyện này được, bởi vì nó quá huyền ảo.

 

"Em cứ tưởng một người như tổng giám đốc Ôn nhất định sẽ cho một căn nhà thô, cho trang trí phần cứng* cũng chỉ là từ thiện. Không nghĩ đến anh ta hào phóng đến như vậy."

 

*Trang trí phần cứng: là căn nhà đã được sơn tường, lắp cửa, gạch nền,... mà chưa có nội thất.

 

Lúc đầu Thịnh Nịnh cũng nghĩ như vậy.

 

Cho dù Ôn Diễn có cho một căn nhà thô, cô cũng sẽ đội ơn anh lắm rồi.

 

Vì vậy cô mới tình nguyện, muốn dùng sức lao động của mình để bù đắp sự kinh ngạc này.

 

Thịnh Thi Mông vẫn đang còn xem video thì bỗng dưng điện thoại reo lên.

 

Cô ấy nhìn thấy cuộc gọi, nháy mắt: "Tổng giám đốc Ôn gọi."

 

Trước khi trả lời điện thoại, Thịnh Nịnh bảo em ấy giữ im lặng.

 

Thịnh Thi Mông cũng biết bây giờ hợp đồng vẫn chưa được ký chính thức, mọi chuyện còn chưa được quyết định cho nên cô ấy phải phối hợp với chị gái, nghe xong thì ngoan ngoãn dùng tay làm động tác "OK".

 

Thịnh Nịnh mới an tâm nhận cuộc gọi.

 

Kể từ lần trước trợ lý Trần và Thịnh Nịnh nói chuyện hơn nửa ngày trời về tư cách mua nhà, cuối cùng Ôn Diễn phải đích thân nói với cô về chuyện đó. Ôn Diễn cảm thấy rằng mặc dù năng lực làm việc của trợ lý của anh rất tốt, trên có thể thay anh đi giao tiếp xã giao công việc, dưới có thể giúp anh giải quyết những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Nhưng mà đối với phụ nữa thì quá mềm lòng. Vừa gặp cô sinh viên miệng mồm thì không làm được gì cả. Vì vậy mỗi lần liên lạc với Thịnh Nịnh qua điện thoại, đều phải để anh đích thân làm.

 

Ôn Diễn vẫn giống như mọi khi, lời ít ý nhiều, đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô lúc nào ký hợp đồng để anh đưa luật sư tới.

 

Hợp đồng là thứ có hiệu lực pháp lý ngay khi vừa được ký, có luật sư ngồi bên cạnh nhìn, vẫn đảm bảo hơn một chút.

 

Thịnh Nịnh rất khách khí nói: "Không cần, ngài không cần phải tới đây. Ngài trực tiếp nói địa chỉ, tôi tự đến ký tên là được."

 

"Cần, là tôi cần phải như vậy."

 

"Công việc của ngài rất bận rộn, trăm công nghìn việc, tôi không thể lãng phí thời gian của ngài được."

 

Thịnh Thi Mông ngồi một bên, hai tay ôm mặt, nhíu mày híp mắt nhìn Thịnh Nịnh vừa nghe điện thoại vừa đi đi lại lại trong phòng ký túc xá.

 

Từ ngày đầu tiên Thịnh Thi Mông quen biết Thịnh Nịnh, cô ấy có thể thấy chị gái là một người không hề nhiệt tình với bất kỳ ai. Ngay cả bố mẹ ruột cũng như vậy. Cô ấy cũng phải mất rất nhiều năm mới thành công chiếm giữ chị gái.

 

Nhưng sau khi quen biết Ôn Diễn, hình như chị gái bùng cháy lên tất cả nhiệt tình tích góp hơn hai mươi năm và dồn hết lên người Ôn Diễn.

 

Lúc đầu, cô ấy nói đùa là để Thịnh Nịnh đi câu Ôn Diễn, kết quả là tình hình hoàn toàn phát triển theo hướng ngược lại. Mới quen biết không lâu, Thịnh Nịnh đã sắp bị lật rồi.

 

Không hiểu sao Thịnh Thi Mông cảm thấy không vui lắm, không nhịn được, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Quá chân chó rồi..."

 

Tốt xấu gì thì lúc đó cô ấy cũng diễn vai nữ chính trong phim thần tượng, đối mặt với Ôn Diễn kinh thường tình yêu chân thành của cô ấy, ai mà ngờ được chị gái cô ấy thấy tiền là sáng mắt lại thành ra được như vậy.

 

Ngược lại Thịnh Nịnh nghe thấy.

 

Cô lập tức bước đến bên cạnh Thịnh Thi Mông, đặt ngón trỏ lên môi em ấy, ra hiệu im lặng.

 

Thịnh Thi Mông bỏ ngón tay của Thịnh Nịnh ra, dùng khẩu hình miệng lặp lại: "Chân chó."

 

Vẻ mặt Thịnh Nịnh ngưng trệ, cô cũng cảm thấy thái độ của mình đối với Ôn Diễn quá chân chó rồi.

 

Vì vậy cô cảm thấy có chút xấu hổ, một giây sau liền thay đổi.

 

Sợ Ôn Diễn nghe thấy giọng nói của Thịnh Thi Mông, Thịnh Nịnh lập tức đưa tay lên che màn hình điện thoại theo bản năng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Vừa cho tiền vừa cho nhà, chân chó một chút thì có làm sao? Anh ta muốn chị gọi anh ta là bố chị cũng đồng ý."

 

Thịnh Thi Mông dùng biểu cảm "Chị là đồ ham tiền" nhìn Thịnh Nịnh.

 

Thấy Thịnh Thi Mông không còn gây rối nữa, Thịnh Nịnh lại đưa điện thoại lên tai, tiếp tục gọi điện thoại: "Alo, tổng giám đốc Ôn, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi--"

 

Lúc nãy phản ứng theo bản năng của cô quá vội vàng, lúc cô nói chuyện với Thịnh Thi Mông chỉ che màn hình, Thịnh Nịnh quên mất phần lớn điện thoại thông minh bây giờ đều đặt micro ở bên phía dưới.

 

Giọng nói của người đàn ông luôn trầm thấp và nghiêm túc, cuối cùng lại pha chút ý tứ chế nhạo.

 

"Nào, gọi một tiếng tôi nghe xem."

 

"...."

 

Anh có cần mặt mũi không vậy? Bố cô năm mươi tuổi, mà anh mới bao tuổi hả?