Đẩy tay anh ra, Thích Nguyệt túm quần áo anh ngồi dậy, “Nghĩ cái gì chứ, ngày mai em còn phải đi học, anh đừng xằng bậy.”

Tô Cận cẩn thận đỡ eo cô gái nhỏ, không nhịn được nói: “Chờ em huấn luyện quân sự xong về nhà?”

“Tô Cận!” Thích Nguyệt trừng anh, “Anh đừng cả ngày nghĩ loại chuyện này được không, em cũng không phải từ chối anh, chỉ là, chỉ là muốn anh chờ thêm chút nữa.”

Cô càng nói thân thể càng nóng.

Sau khi hai người ở bên nhau, người đàn ông này luôn như cố ý như vô tình nhắc đến chuyện đó.

“Tô Cận,” Thích Nguyệt ngồi vào lòng anh ôm cổ anh, “Anh chờ thêm chút nữa được không? Chúng ta mới ở bên nhau không bao lâu mà.”

Sờ sờ mặt cô gái nhỏ, ánh mắt Tô Cận không nhịn được dừng trên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt qua nơi bị anh cắn trầy da, anh khàn giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, đây là kết quả việc đàn ông cấm dục quá lâu.”

Thích Nguyệt hôn môi anh một cái, “Em biết, anh lại nhịn thêm chút nữa, chờ em chuẩn bị tốt rồi thì anh muốn làm gì em đều nghe anh.”

Vết thương bị anh chạm qua hơi đau, Thích Nguyệt giả vờ ủy khuất nói: “Trầy da rồi, rất đau.”

Cô gái nhỏ nhìn qua đáng thương hề hề.

Cho dù biết là cô đang giả vờ, nhưng trong lòng Tô Cận vẫn không nhịn được nhũn ra, “Anh thoa thuốc cho em.”

Tìm ra hòm thuốc nhỏ, Tô Cận cầm tăm bông, động tác mềm nhẹ thoa thuốc cho cô.

Thích Nguyệt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hai tròng mắt tỏa sáng.

Thần sắc anh nghiêm túc chuyên chú, động tác lại càng dịu dàng.

Chờ anh xoay người buông thuốc trong tay xuống, Thích Nguyệt bám chặt lên người anh, thanh âm mềm mại gọi tên anh: “Tô Cận.”

“Hả?”

Một tay ôm cô gái nhỏ, Tô Cận đứng lên đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng hôn lên tai cô gái nhỏ, “Tự mình ôm chặt.”

Thích Nguyệt ôm chặt anh, quay mặt qua nhìn anh cẩn thận rửa sạch tay.

Anh lớn lên đẹp trai, tay cũng rất đẹp.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay này lại càng lợi hại hơn, có thể làm rất nhiều chuyện cô không biết làm.

Lau khô nước trên tay, Tô Cận cọ cọ mặt cô, đôi tay ôm cô, “Nhìn gì đó?”

Thích Nguyệt theo phản xạ mở miệng: “Tay anh thật là đẹp.”

Ôm cô gái nhỏ rời khỏi phòng tắm, Tô Cận nghe cô khen mình, trêu cô nói: “Ừ, tụi nó không chỉ đẹp, còn có thể khiến em rất thoải mái nữa.”

Thích Nguyệt nghiêng đầu, “Có thể khiến em rất thoải mái như thế nào?”

Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ đơn thuần ngây thơ, Tô Cận ho nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu cô, “Ngoan, sau này sẽ nói với em.”

Thích Nguyệt không được như ý thì dây dưa không bỏ, “Em không muốn, em muốn nghe bây giờ.”

“Thật sự muốn nghe bây giờ?”

“Muốn.” Ngữ khí Thích Nguyệt kiên quyết.

Trầm mặc vài giây, Tô Cận bám vào bên tai cô gái nhỏ, ngữ khí mập mờ: “Nguyệt Nguyệt, chỉ cần em đồng ý cho anh …”

Sau khi Thích Nguyệt nghe lời anh nói xong, sửng sốt một giây, dần dần hiểu rõ ý anh.

“Tô Cận!” Cô mềm giọng rống anh, “Anh, anh không biết xấu hổ!”

///

Sáng sớm hôm sau, Tô Cận đưa cô gái nhỏ về trường.

Thấy cô vẫn là thở phì phì phồng mặt lên, Tô Cận cười dỗ cô, “Đừng giận, hôm qua là anh không đúng, không nên nói loại lời đó trêu em.”

Thích Nguyệt cắn chặt răng, hướng về phía anh hừ một tiếng thật mạnh, “Trước khi em huấn luyện quân sự xong, em không muốn nói chuyện với anh.”

Thích Nguyệt thật sự nói được làm được, mấy ngày trước khi đến nơi huấn luyện quân sự, cô thật sự không liên lạc với Tô Cận.

Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba… Ngày thứ năm của huấn luyện quân sự, thanh âm huấn luyện viên mặt đen hữu lực phê bình họ một trận, lại phạt bọn họ chạy năm vòng, cả người Thích Nguyệt đều không khỏe.

Chạy xong, cả đám người ngã trái ngã phải thở d ốc nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Kỳ cọ đến bên cạnh Thích Nguyệt, đầu choáng váng nói: “Nguyệt Nguyệt, mệt mỏi quá đi, hôm nay mới là ngày thứ năm thôi, mấy ngày còn lại chúng ta phải trải qua sao đây.”

Thích Nguyệt nhìn cô ấy một cái, đã mệt đến mức không muốn nói chuyện.

Hạng mục cuối cùng là huấn luyện đứng nghiêm một tiếng.

Chờ giáo quan* tuyên bố huấn luyện chiều nay kết thúc, một đám học sinh lập tức giải tán.

*Giáo quan: huấn luyện viên quân sự

Bạch Tiểu Kỳ uống sạch một ly nước, nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi về trước tắm rửa không?”

“Ừ.” Thích Nguyệt gật đầu, mệt đến đầu váng mắt hoa, “Đi về trước tắm rửa đi.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên, không cần nhìn cô cũng biết là ai.

Mấy ngày trước cô đều không để ý Tô Cận, bây giờ cô vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, nhìn thấy anh gọi điện đến, trong lòng đột nhiên thấy ủy khuất.

Bấm nhận cuộc gọi, Thích Nguyệt không có sức mở miệng: “Tô Cận, bây giờ em mệt quá.”

Bạch Tiểu Kỳ dụi dụi mắt, kéo kéo tay Thích Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, bạn trai cậu đến đây kìa.”

“Cái gì?”

Trên tay Thích Nguyệt còn đang cầm điện thoại, cô ngây ngốc ngẩng đầu, thấy Tô Cận đang đi về phía cô.

Bạch Tiểu Kỳ đã thức thời rời đi.

Đứng ở trước mặt cô gái nhỏ, Tô Cận nâng khuôn mặt đỏ rực của cô, trong thanh âm mang theo đau lòng: “Sao lại thành ra như vậy?”

Tô Cận thuê phòng ở trong quân doanh, Thích Nguyệt đi theo anh.

Thoải mái tắm rửa gội đầu sạch sẽ, Thích Nguyệt mặc áo ngủ Tô Cận mang theo đến, nhìn chằm chằm làn da của mình trong gương, dây dưa không muốn ra ngoài.

Tô Cận không nghe trong phòng tắm có tiếng, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, gõ cửa hai cái, “Nguyệt Nguyệt?”

Cửa bị mở ra, Thích Nguyệt hung dữ trừng anh, “Cái gì?”

Cô không đủ tự tin, trên mặt hiện lên xấu hổ.

Bây giờ cô xấu như vậy, vừa rồi bộ dáng vừa huấn luyện quân sự xong cũng bị Tô Cận nhìn thấy.

Có khi nào anh chê cô không?

“Tô Cận,” Thích Nguyệt cắn răng túm quần áo anh, “Vừa rồi có phải em rất xấu không?”

Tô Cận nhíu mày.

Tóc cô gái nhỏ còn đang nhỏ nước, có vài sợi rối tung ở trước mặt cô, phần vải trước ngực cô đều ướt đẫm.

Khom lưng bế cô gái nhỏ rời khỏi phòng tắm, Tô Cận đặt cô lên giường, ngồi bên cạnh cô, cầm khăn lông đặt lên đầu cô gái nhỏ, dịu dàng giúp cô lau tóc, miệng vẫn không quên dỗ cô: “Nguyệt Nguyệt, em vẫn xinh đẹp như trước.”

“Anh đừng lừa em.” Thanh âm Thích Nguyệt rầu rĩ.

Tô Cận buông khăn lông, vén tóc cô ra sau ta, hôn mặt cô, “Không lừa em, thật sự rất đẹp.”

Làn da trên mặt cô gái nhỏ vẫn trắng nõn mịn màng như vậy, chẳng qua đứng lâu dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ ửng lên thôi.

Thích Nguyệt bị anh dỗ dành đến vui vẻ, “Thật sự rất đẹp sao?”

“Ừ, đẹp.” Tô Cận gật đầu, lấy thuốc mỡ ra, “Nguyệt Nguyệt, anh thoa thuốc lên mặt giúp em.”

Thích Nguyệt nhìn thoáng qua, nói thầ, “Buổi tối em còn phải huấn luyện đến 9 giờ.”

Vặn nắp ra, Tô Cận bóp thuốc ra tăm bông, trầm giọng nói, “Đêm nay anh xin nghỉ giúp em?”

Thích Nguyệt sửng sốt, “Xin nghỉ?”

“Ừ.”

Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn anh, “Thế căn phòng này …”

“Nguyệt Nguyệt, anh có quen vài người bạn ở đây, cho nên căn phòng này anh đang thuê tạm cho đến khi em huấn luyện quân sự xong.”

Thích Nguyệt vốn định kêu anh đi về, nhưng cô há miệng thở d ốc, lại nói không ra lời nói.

Cô cũng muốn Tô Cận ở lại.

Cô ấp úng nói: “Vậy anh ở lại đi.”

Tô Cận sờ sờ mặt cô, giúp cô thoa thuốc lên mặt, lại lấy máy sấy ra, duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, cúi đầu cẩn thận sấy khô tóc cô.

Sau khi sấy khô mái tóc ướt sũng, Tô Cận chải tóc rồi cột lên cho cô.

Nâng mặt cô gái nhỏ lên, Tô Cận thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, hôn vài cái lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Có mệt không?”

Vốn có thể nhịn, bây giờ nghe anh hỏi, hốc mắt Thích Nguyệt đỏ lên, mắt trông mong nhìn anh: “Mệt, em sắp mệt chết rồi.”

Cô tưởng lần này cũng giống huấn luyện quân sự cấp 3, ai biết lại vất vả như vậy.

Cường độ huấn luyện mỗi ngày không biết là nặng hơn hồi cấp 3 bao nhiêu lần.

“Tô Cận,” Thích Nguyệt túm tay anh, thanh âm ủy khuất kể khổ, “mỗi ngày em đều ăn ngủ không ngon, cả người khó chịu.”

Tô Cận ôm cô gái nhỏ cao lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, “Anh biết.”

“Anh không biết.” Thích Nguyệt đẩy anh, dựa vào ngực anh, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một đống.

Tô Cận yên tĩnh nghe cô gái nhỏ nói, chờ cô nói xong, thanh âm trầm thấp thử nói: “Nếu mệt như vậy, anh xin nghỉ giúp em, phần huấn luyện còn lại đừng tham gia nữa.”

“Không muốn.” Thích Nguyệt không hề do dự liền lắc đầu cự tuyệt, “Em không thể bỏ cuộc nửa chừng, mệt một chút em cũng có thể nhịn.”

Tô Cận hơi nhíu mày.

Cô gái nhỏ cũng đã mệt như vậy rồi vẫn kiên trì huấn luyện cho xong, xem ra anh nói gì thì cô gái nhỏ cũng sẽ không đồng ý.

Anh thấp giọng nói, “Được, không xin nghỉ.

Nguyệt Nguyệt, đều nghe em.”

Từ khi gặp mặt đến giờ, anh vẫn luôn dỗ cô, Thích Nguyệt cảm thấy thân thể mình ngày càng mềm.

Đôi tay chống lên ngực anh, Thích Nguyệt ngẩng đầu, thanh âm mềm mại nói, “Tô Cận, chân em mỏi quá, trên người cũng đau quá.”

Nghe cô gái nhỏ yếu ớt nũng nịu than đau, đầu quả tim Tô Cận mềm nhũn, “Nguyệt Nguyệt, em nằm xuống anh giúp em mát xa.”

Thích Nguyệt nhanh chóng nằm lên giường, nâng nâng chân, “Anh mau xoa giúp em đi.”

Nắm lấy hai chân cô gái nhỏ, Tô Cận cúi đầu, dịu dàng mà nghiêm túc tinh tế mát xa.

Lực độ trên tay anh không lớn không nhỏ, thật lâu sau, Thích Nguyệt cảm thấy cảm giác mệt mỏi trên đùi dần biến mất, cô thoải mái rầm rì ra tiếng, ngữ khí mơ hồ, “Tô Cận, anh mạnh thêm chút nữa đi.”

Sức lực trên tay Tô Cận lập tức tăng thêm.

Ánh mắt anh chuyển qua trên mặt cô gái nhỏ, thấy cô thoải mái híp mắt, tâm tình anh cũng trở nên rất tốt.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Thích Nguyệt ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên mở hai mắt, giơ tay xoa xoa, phát hiện Tô Cận còn đang giúp cô mát xa hai chân.

Trong lòng Thích Nguyệt nóng lên, nhỏ giọng kêu anh: “Tô Cận.”

“Hửm? Tỉnh rồi?” Tô Cận nhìn cô.

Thích Nguyệt gật gật đầu, “Em ngủ bao lâu rồi?”

Nhẹ nhàng nhúc nhích người, trên eo ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau nhức.

Tô Cận: “Nguyệt Nguyệt, em ngủ một tiếng rưỡi rồi.

Có phải đói rồi không?”

Nói xong, anh giơ tay sờ bụng cô gái nhỏ.

Thích Nguyệt “À” một tiếng, mềm mại mở miệng, “Em không đói.”

Cô xoay người, nằm trên giường, rầu rĩ nói: “Eo em đau.”

Tô Cận đặt tay lên eo cô.

Cô gái nhỏ thật sự gầy đi rồi, khoảng thời gian trước anh vừa dụ vừa dỗ mới nuôi cô gái nhỏ thêm được chút thịt, bây giờ toàn bộ không thấy.

Động tay trên tay anh càng thêm dịu dàng.

Nhịn một lúc, Tô Cận vẫn là không nhịn được, lại dỗ cô tiếp: “Nguyệt Nguyệt, về nhà với anh được không?”

“Về, về nhà?” Thanh âm Thích Nguyệt có chút thấp, mơ hồ nói: “Em không về, còn phải huấn luyện quân sự nữa.”

Làm sao bây giờ, kỹ thuật mát xa của Tô Cận tốt quá, cô lại muốn ngủ.

“Nguyệt Nguyệt …”

“Hừ, anh đừng nói nữa, em không về đâu.

Em phải huấn luyện quân sự nữa, phải cùng những người khác, phải …”

Thanh âm Thích Nguyệt ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Nghe tiếng hít thở vững vàng truyền ra từ người cô gái nhỏ lần nữa, Tô Cận bất đắc dĩ cúi đầu, cực nhẹ hôn lên môi cô..