Tối ấy chẳng hiểu thế nào Thành lại đi tới cái quán ấy. Do rượu dễ làm anh ta say hay do cô chủ quán tính tình khảng khái, hay còn một lý do nào khác.

Thành vừa bước chân vào quán đã gặp ngay bộ mặt muốn đuổi khách của cô chủ.

- đến đây làm gì?

- muốn say.

- đi chỗ khác.

- ÷ không thích.

- muốn ăn đập à.

- không.

- biến đi..

Thành vẫn đi vào trong, anh không tin cô ta lại dám nắm lấy anh mà lôi ra ngoài.

Quả nhiên cô gái ấy ấm ức nhưng không dám đuổi Thành thật, người ta nhìn vào có khi lại mất hết khách..

Vào được trong rồi nhưng cô ta nhất định không đưa rượu hay đồ ăn cho Thành, anh ta phải tự đứng lên lấy trước cái nhìn như nhìn người ngoài hành tinh của cô gái ấy..

Khách lại bắt đầu về hết và Thành vẫn cứ ở lại. Cô gái ấy đập tay xuống bàn rầm một phát.

- muốn ám tôi à.

- không phải.

- chứ muốn cái éo gì vậy?

- tôi muốn say..

- vớ vẩn. Biến đi cho tôi đóng cửa quán.

- không.

- anh....

Thành cứ lì mặt ra như thế cô ta đành ngồi xuống, cầm chai rượu lên uống một hơi dài rồi nói.

- vẫn chưa hết ngu à...

- sao hỏi thế.

- chưa hết yêu đơn phương cô ta à, chưa thể hết ngu à?

- chưa...

- sao anh lại để cho cô ta tổn thương mình như thế.

- vì tôi yêu cô ấy nên tôi cho phép cô ấy làm tổn thương tôi.

Cô ơi! lấy bố cháu không? ngoại truyện 4.

- ngu ngốc...

- phải rồi, cả hai chúng ta đều là những kẻ ngu. Cô có hối hận không?

- Tất nhiên là hối hận.

- nhưng tôi thì không.

- vậy thì anh ngu hơn tôi rồi.

- ( cười)

- Cười con khỉ khô gì chứ...

- Cười cho đời quá cay đắng thôi....

- mà Anh làm nghề gì, sao tối ngày thấy lang thang vất vưởng như kẻ thất nghiệp thế. Hay anh chính là một tên thất nghiệp không có chuyện gì làm nên cô gái đó mới không thèm yêu.

- cô có cần nhìn đời một cách tiêu cực như thế không?

- Tôi nhìn đời vô cùng tích cực nhé, chỉ có nhìn anh là thấy tiêu cực thôi.

- tôi với cô có thù oán gì với nhau à?

- không?

- Vậy thì lý do tại sao lại ghét tôi?

- vì nhìn anh cảm thấy ghét thôi....

- ( lại cười)

nói chuyện với cô gái này có cái gì đó rất thoải mái, cách nói chuyện của cô ấy vô tư không có bất cứ một chút tính toán nào. Không giống như những người phụ nữ khác luôn tỏ ra hiền lành thùy mị nhưng sâu bên trong lại là những thứ không ai có thể đoán trước được...

- Anh mau đi về đi...

- Tôi có tiền trả mà.

- Anh có bao nhiêu?

- Cô muốn bao nhiêu Tôi sẽ trả bấy nhiêu?

- lại một tên khoe khoang à?

- không phải..

- vậy chứ là gì?

- Tôi chưa muốn về.

- đừng nói anh lại muốn ngủ lại nhà tôi nhé...

Thành vội vã xua tay, vội vã giải thích.

- không phải tôi có ý đó. Tôi thực sự không có người để nói chuyện.

- Vậy thì kiếm việc mà làm đi, bận rộn rồi sẽ không suy nghĩ đến những thứ linh tinh nữa...

- tôi có công việc mà...

- làm gì?

- tôi là giám đốc...

- phụt....hahahaha

Thành nhăn mặt khi thấy thái độ của cô gái ấy khi nghe mình nói đến hai từ Giám Đốc.

- cô như thế là có ý gì?

- tôi biết là mất công nói phét thì cũng kiếm cái gì đó sang chảnh để nói nhưng anh có cần làm quá lên như thế không?

- cô nghĩ là tôi đang nói dối à?

- đây không phải là nghĩ, mà nó chính là sự thật...

- cô không tin?

- tin thế quái nào được. Giám đốc gì mà tối ngày say xỉn, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không thấy có một chút khí chất. Anh định lừa ai chứ?

Thành không nói gì rút cái card visit ra đưa cho cô gái ấy.

- Cô nhìn xem, trên này ghi gì...

Sau đó anh lại đưa cái chứng minh thư nhân dân ra...

- nhìn xem tên tuổi có trùng khớp không? Cô mắc bệnh nghi ngờ người khác à...

Cô gái ấy nhìn cái ảnh trong chứng minh thư rồi lại nhìn vào mặt thành, nhìn đi nhìn lại dường như cũng không thể tin được những gì mà mình vừa thấy...

- anh thực sự là giám đốc à?

- tôi nói dối có làm gì?

- vậy tại sao cô gái ấy lại không yêu anh?

- Cô ấy không phải là người ham tiền. Hơn nữa người đàn ông mà cô ấy chọn cũng có vị trí ngang tầm với tôi. Còn nữa, người đàn ông ấy là người đến trước...

- Thì ra là như thế. Mà anh cũng đâu có cần thiết gì phải buồn, nhìn anh cũng sáng sủa đẹp trai, công việc ổn định nhiều tiền như thế thì trước sau gì chẳng có người yêu...

- tôi biết, nhưng tôi cần phải quên cô ấy đã. Tôi không muốn người đến sau khổ...

- anh nên say xỉn nốt ngày hôm nay thôi. Đừng để đến khi gặp lại cô gái ấy cô ấy sẽ nghĩ rằng không chọn anh là sự lựa chọn đúng đắn....

- ( cười buồn)

Bản thân Thành không phải là một kẻ nát rượu, cũng không phải là một gã đàn ông thích say xỉn. Chỉ là khi trong người có chút men cay thì sẽ không cảm thấy đau đớn, sẽ không có cảm giác muốn chạy đi tìm người con gái ấy, không có cảm giác muốn giành giật, càng không có cảm giác muốn phá nát tất cả những gì mà cô ấy đang có....

Hi sinh là hai từ nói ra thì dễ lắm, nhưng thực hiện thì đâu có dễ dàng tới như thế được....

- tôi với anh hai kẻ ngu ngốc nhất trên đời này lại có duyên gặp nhau. Hay là chúng ta yêu nhau đi, biết đâu chúng ta lại hết Ngu thì sao? hahaha....

- Cô đang say à?

- một chút....

- tôi với cô mà yêu nhau thì bi kịch lại nối tiếp bi kịch mà thôi. Trong lòng cả hai đều có hình bóng người khác, ở bên nhau rồi thì tình cảm lại cũng chia sẻ cho hiện tại rồi cho quá khứ....

- Tôi nói đùa mà sao nghiêm túc thế? Đúng là ngu ngốc....

Nói rồi cô gái nằm gục xuống dưới bàn, cô ấy thực sự đã say rồi. Thành lúc ấy vẫn còn tỉnh táo, nhìn người con gái trước mặt mà cảm thấy có chút đau lòng....

Một cô gái xinh đẹp tính cách lại mạnh mẽ thẳng thắn, vậy mà số phận bắt tội lại để cô ở cạnh một kẻ khốn nạn suốt 5 năm trời.... Chẳng biết có khi nào tết đó quay trở lại ngọt nhạt cô gái này lại sà vào lòng hắn một cách ngốc nghếch hay không?

Thành cố gắng tìm cách lay cô gái ấy nhưng dù thế nào cô ấy cũng không chịu dậy. Cửa quán thì chưa đóng, quán xá thì không ai dọn dẹp, nếu như không phải là do anh cố gắng ở lại thì cô ấy đã không say xỉn tới như thế....

Thành lảo đảo đứng dậy, cố gắng giúp cô chủ quán này dọn dẹp bãi chiến trường, nếu không ngày mai thức dậy công việc của cô ấy sẽ ngập lên tận đầu mất mà lần sau khi nhìn thấy anh chắc chắn sẽ lại nổi giận....

Thành xu tất cả bát đũa để xuống dưới bếp, xếp bàn ghế lấy lại với nhau, xong xuôi đâu đó thì quét dọn....

Anh cũng chẳng biết tại sao mình lại ở đây và làm những công việc này, chẳng hiểu sao lại muốn kể những chuyện của mình cho cô gái ấy nghe. Thực ra có một người bạn cũng rất tốt....

Thành không thể nào bỏ về khi chưa đóng cửa quán, cũng không thể khóa cửa ở bên ngoài được. Đành bế cô gái ấy vào phòng ngủ rồi đắp chăn cho cô ấy, xong thì anh ra phòng khách kê mấy cái bàn lại gần nhau rồi ngủ qua một đêm....

Trời tờ mờ sáng thì cô gái kia thức giấc, khi vừa bước chân ra ngoài nhìn tất cả mọi thứ xung quanh sạch sẽ rồi lại thấy Thành nằm ở trên bàn, cảm giác thực sự rất khác lạ.

" giá như cuộc đời mình có thể gặp được một người đàn ông tốt như thế này thì hạnh phúc biết nhường nào. Tiếc là suốt 5 năm qua lại đi yêu một kẻ chẳng ra gì. Đúng là đàn ông tốt chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể nắm giữ"

- Anh mau dậy đi....

Thành nghe có tiếng gọi thì giật mình tỉnh giấc...

- cô dậy rồi sao...

Anh đưa mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cô gái ấy.

- Mới có 5h sáng thôi mà...

- tôi dậy sớm như thế quen rồi, chuẩn bị đồ để bán đồ ăn buổi trưa nữa....

- bây giờ cô đi chợ à?

- ừ....

- có cần tôi phụ giúp gì không?

- anh không phải đi làm sao?

- 8 giờ tôi mới phải đi...

- Tại sao lại quan tâm tôi như thế? Thấy tôi Đáng Thương à?

- không phải, chúng ta giống nhau, làm bạn với nhau cũng tốt mà....

- Anh có biết trên đời này thứ đáng buồn cười nhất là gì không?

- là gì?

- chính là mối quan hệ được gọi là bạn thân giữa nam và nữ. Trên đời này nếu không phải là yêu nhau thì chắc chắn sẽ là xa lạ, làm quái gì có thứ tình bạn thân đó chứ....

- cô đâu cần phải nhìn mọi thứ theo hướng tiêu cực nhất như thế?

- sự thật thì vẫn mãi là sự thật. Tôi với anh nếu không phải là người yêu thì sẽ chỉ là người lạ. Bạn bè cái gì?

- sao cũng được, vì hôm qua đã làm phiền cô nên hôm nay tôi sẽ giúp cô đi chợ mang đồ...

- ok, anh đã có lòng thì tôi có nước mắm, thế thôi....

Ở bệnh viện tâm thần....

Trang thức dậy từ rất sớm, lúc này cô ta đang ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cô ta hoàn toàn nhớ những gì đã xảy ra. Hai tay hai chân cô ta đều bị trói chặt, sợ hãi nhưng không thể nào thoát ra được....

Cảm giác bị trói khiến cho cô ta nhớ tới cái ngày mà cô ta nhảy xuống thác nước, cô ta trôi dạt vào đâu đó rồi được một nhóm người đưa về nhà. Bằng cách nào đó họ đã cứu sống cô, nhưng đó cũng là lúc bi kịch bắt đầu...

Những người cứu cô ta chính là ba kẻ đàn ông bệnh hoạn, bọn chúng cứu cô ta, chăm sóc cho cô ta đến khi khỏe hẳn thì bắt đầu lộ bản chất khốn nạn....

Chúng sợ cô bỏ trốn nên trói cô lại, rồi cả ba tên đó ngày đêm thi nhau cưỡng hiếp, bọn chúng không phải chỉ cưỡng hiếp bình thường, chúng làm tất cả những gì mà những tên biến thái bệnh hoạn nhất trên đời làm....

Cô ta chỉ nghĩ được tới như thế, đầu óc lại quay cuồng, dường như sự sợ hãi đó chính là một thứ kích thích khiến cho dây thần kinh của cô ta trở nên căng thẳng rồi dẫn đến điên loạn lúc tỉnh lúc mê....

Cô ta lại bắt đầu gào thét, giống như ở ngay trước mặt cô ta lúc này chính là ba tên bệnh hoạn ấy...

Bác sĩ từ ngoài đi vào, ba người giữ rồi khống chế cô ta, cuối cùng thì họ đã tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần để cô ta có thể ngủ...

Từ lúc cô ta vào bệnh viện, cứ một vài tiếng cô ta lại phát điên một lần. Có lúc cô ta rất tỉnh táo, cô ta nhớ được tên mình, nhớ được tên con nhớ được tên chồng. Nhớ tất cả những chuyện mà cô ta đã làm. Nhưng những khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong vòng vài phút rồi cô ta lại bắt đầu nửa tỉnh nửa mê điên điên loạn loạn.....

Tình trạng này khiến cho các bác sĩ cảm thấy rất khó khăn khi điều trị, họ cũng có gọi điện cho Dũng để nói qua tình hình. Dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng khó có thể chữa cho cô ta khỏi hẳn, muốn đưa cô ta vào tù quả thực rất khó....

Một tuần sau đó bác sĩ lại gọi điện cho Dũng.... Ông ấy hẹn Dũng đến phòng làm việc để nói chuyện....

- Tình trạng của cô ta đã có chút gì tiến triển chưa bác sĩ...

- Chúng tôi đã dùng hết cả điều trị về tâm lý nhẫn dùng thuốc nhưng thực sự không có kết quả. Nếu như muốn có kết quả nhất định thì phải trong thời gian rất dài và vô cùng kiên trì....

- là trong bao lâu?

- thực sự không thể nói trước, nếu như có nhanh thì cũng phải 1, 2 năm. Không thì cả đời này cũng không thể nào hồi phục được....