Nó dần mở mắt ra, trước mắt nó bây giờ chỉ toàn là thùng, đầu óc quay vòng vòng, nó lại ngất lịm. Ở nhà đang lo lắng cho nó, bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, đã 3 tiếng rồi.

" Con bé đi đâu mà lâu dữ vậy, thật là "

" Bà cứ bình tĩnh, nó nói đi kiểm tra mấy mẫu thiết kế, chắc đang về thôi, không thì kêu con Hương gọi hỏi xem "

Mẹ nó ngồi xuống " Thôi được rồi, tôi sẽ đợi nó về, ông đi ngủ đi "

-----------------

Nhỏ đứng trước mặt nó cười khẩy " Lục Tuyết Nhi, cô đúng là không biết lượng sức mình, dám đối đầu với tôi, cô chỉ có thể chết! "

" Sao cô không hành hạ cô ta? Chắc chắn sẽ rất vui " - Khải Minh

Nhỏ quay qua nhìn " Kì lạ, tôi nhớ không lầm anh thích nó mà? Sao lại ra như vầy? "

" Tôi không thích cô ta, tôi chỉ thích tài sản của cô ta "

" Ra là vậy, được thôi, phiền anh gọi cô ta dậy "

Khải Minh cầm xô nước tạt vào nó, nó mơ màng tỉnh dậy, mắt nó bị lớp màng che lại khiến hoa mắt, nó mệt mỏi cất tiếng.

" Mấy..người là..a.ai? "

Nhỏ lại gần bóp miệng nó " Mày không biết tao là ai sao? "

Giọng nói này nghe rất quen, nhưng tâm trí nó không tỉnh táo được.

" Phương.....Thy? "

" Đúng vậy, Hoàng Phương Thy, chính là tao đây "

" Cô làm gì ở đây? Chẳng lẽ..gián điệp..làm cô..sao? "

Nhỏ, Ngọc Anh và Khải Minh bât ngờ " Sao mày biết? "

Nó cười khẩy " Các người nghĩ....tôi ngu..đến mức kh..không..không điều tra sao? "

" Mày...con điên này "

Nhỏ ra tay tát nó 2 cái in hằng dấu tay, cơn tức trong nhỏ bây giờ phải trút hết vào nó, nhỏ đánh nó tới tấp, nếu hai người kia không cản lại thì có lẽ chắc nó chết.

" Mày...Lục Tuyết Nhi, mày cướp hết mọi thứ của tao, tao nhất định sẽ đòi lại tất cả "

Nhỏ tức giận bỏ đi, cả hai người kia cũng rời đi, còn mình nó ngồi đó nhưng nó không hề khóc, không hề.

" Tại sao lại ra như vậy? Tại sao chứ? Phương Thy lại là gián điệp, hahaha, gián điệp... "

.

.

.

Sáng tinh mơ Hương đi ra thì thấy Mẹ nó nằm ngủ trên sofa, cô chạy đi lấy mền đắp cho bà rồi ngó nghiêng ngó dọc.

" Nhi vẫn chưa về sao? Đi đâu từ tối hôm qua vậy kìa, con bé này "

Mẹ nó thức giấc ngồi dậy " Tuyết Nhi nó về chưa? "

" Dạ chưa bà chủ "

Bà thở dài rồi vào phòng nằm, cứ như thế mọi người đợi nó, sốt ruột lo lắng có tất, Tuệ lo lắng đến tức giận.

" Con bé này đi đâu vậy chứ? Làm mọi người lo lắng, thật chẳng ra sao mà "

Nhỏ cười thầm trong lòng * Con nhỏ đó chắc chắn phải chết, thần tiên cũng không cứu được *

Nó bên đây đang khổ sở trên cả sự khổ sở, nó ngồi đó không nói lấy một lời nào, gương mặt không cảm xúc.

" Này Lục Tuyết Nhi! " - Ngọc Anh gọi nó nhưng nó không thèm đáp trả " Nè cô bị điếc à? Tôi nhớ Phương Thy đâu đánh vào tai cô, cô không nghe tôi nói à? "

Nó vẫn ngồi im đó, cô ta tức điên đứng lên nắm tóc nó kéo " TÔI ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI CÔ ĐÓ, CÔ BỊ CÂM HAY ĐIẾC? "

Ánh mắt nó sắc bén vô cảm nhìn cô ta " Tại sao tôi phải nói chuyện với người như cô? "

" Cô...giỏi lắm Lục Tuyết Nhi, rồi cô sẽ phải hối hận "

Cô ta bỏ đi, nó lại ngồi đó, với nó bây giờ không có ánh sáng nào có thể chữa lành vết thương này. Bên nhà nó lo lắng tột cùng, nhỏ càng ngồi càng khó chịu nên đi về trước, nói đi về nhưng thật ra nhỏ đến chỗ giam giữ nó, nhỏ cũng chẳng biết rằng vì Thư đã nghi ngờ nó mất tích liên quan đến nhỏ và thêm nữa là quan sát nét mặt nhỏ vui hơn bao giờ hết nên Thư cũng đi theo nhỏ luôn.

Nhỏ dừng xe tại công viên, bước xuống thì Ngọc Anh đi lại, cả 2 đứng nói chuyện, Thư ngồi trong xe cũng nghe được tí tí.

" À há, ra là hai người thông đồng bắt cóc chị tôi, Ngọc Anh, cô quả là ghê ghớm, phải gọi cho anh Thiên vũ mới được "

Sau khi nhận được tin của Thư, Khánh Du, Minh Tuấn và hắn lập tức xuất phát giải cứu nó, Thư vẫn bám theo họ 24/24 cho đến khi tới nơi thì chỉ dãn đường cho 3 người kia rồi mình đi làm việc riêng. Nói đi làm việc riêng là tới nhà mình nhưng xui là đám vệ sĩ không cho cô vào.

" Tránh ra, tôi phải gặp họ, mấy người tránh ra cho tôi "

Thấy ồn ào, bà ta ra xem thì thấy Thư.

" Con còn về đây sao? "

" Con hỏi Mẹ, tại sao Mẹ lại kêu Ngọc Anh bắt cóc chị Nhi? "

" Con nói cái gì vậy? "

" Mẹ đừng tỏ ra không biết, cô ta, Ngọc Anh và Hoàng Phương Thy đó bắt cóc chị con còn dám đánh đập chị ấy, Mẹ có dám nói mình không biết không? "

" Mẹ...Mẹ thật sự không biết gì hết, con nghĩ Mẹ ra tay với con gái mình sao? "

" Mẹ từng ra tay với con, Mẹ nhớ chứ? "

Dứt câu, Thư lái xe bỏ đi, bà ta vội bám theo. Hiện giờ nó đã lấy được lại tinh thần, nó muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tay nó mò mò sợi dây tháo nó ra, may mắn thay là không có ai, nó lén lén chạy nhanh ra ngoài thì tiếng súng vang lên, quay qua nhìn thì đó là...nhỏ!

" Cô định chạy trốn à? Đâu dễ như vậy chứ, cô nghĩ tôi là con nít à? "

" Giết tôi cô được lợi gì chứ? "

" Như vậy sẽ không ai dành Thiên Vũ với tôi cô biết chứ, từ khi cô về đây, cuộc sống tôi thay đổi và đảo ngược, Thiên Vũ yêu tôi mấy năm trời từ khi tai ạnn đó xảy ra, vậy mà cô chỉ mới về vài ngày mà anh ấy đã yêu cô thậm chí nhớ ra tất cả " - Nhỏ la hét trong nước mắt " Tôi không quan tâm, cô hôm nay phải chết "

Đùng...đùng...đùng... Ba phát đạn bắn hụt hết, nó may mắn thoát nạn liền chạy đi, nhỏ cứ thế mà bắn bắn bắn, nó trúng một phát ngay vai, máu chảy ra ướt cả áo, gượng đau nó vẫn chạy. Lúc đó hắn và mọi người đã tới, vừa thấy nó bị nhỏ dồn vào đường cùng hắn và Khánh Du la lên.

" Dừng lại! "

Nhỏ thấy họ nét mặt trở nên tái mét.

" Sao...sao...anh.... "

Khánh Du lại gần " Phương Thy, bỏ súng xuống đi em, đừng làm vậy "

Nhỏ hét lên " Anh đứng lại! Anh bước qua đây em sẽ nổ súng ngay "

Hắn nhẹ nhàng từ từ bước chậm " Bình tĩnh đi, cô đừng làm chuyện dại dột "

" Nếu anh lấy em, em sẽ tha cho cô ta "

Hắn đứng giữa nó và nhỏ vô cùng khó xử, nếu không đồng ý thì nó sẽ chết, nếu đồng ý thì hắn và nó phải chia cách, cùng lúc đó Ngọc Anh và Khải Minh bước vào cùng đám đàn em.

" Wow náo nhiệt quá nhỉ, Phương Thy, cô thật tài tình, cô và con nhỏ (nó) đo đi theo tôi "

Bọn đàn em tiến vào hội đồng Khánh Du Tuấn hắn, còn lại thì theo Ngọc Anh vào căn phòng lớn, chỗ này đã lâu năm nên căn phòng này cũng mục nát.

" Hoàng Phương Thy, cô là đồ ngốc " - Ngọc Anh cười khẩy

" Cái gì? Ý cô là sao? "

Khải Minh lấy súng ra chỉa vào nhỏ " Cô nghĩ sao?? "

" Đê tiện! "

" Cô cũng đâu phải loại vừa, vì tình yêu mà giết cả bạn mình, cô nghĩ mình cao thượng sao? Lúc nào cô cũng tỏ vẻ, thật khó chịu, nhân đây tôi xin thông báo. Cô chuẩn bị gặp Diêm Vương đi! "

" Dừng lại! " - Bà ta thở nhanh, nhìn Khải Minh và Ngọc Anh bằng con mắt phẫn nộ " Cô dám đụng vào con gái tôi sao? Cô nói như thế nào? Sẽ không đụng vào con tôi mà "

Ngọc Anh chỉ vào nhỏ " Là cô ta, không phải tôi nhưng giờ tôi sẽ cho cô ta lên đường "

" Không! "

Nó ôm nhỏ đỡ viên đạn, viên đạn trúng bụng nó, nhỏ hoàn toàn đứng hình, nhỏ như vậy mà nó lại cứu sao?

Ò..é..ò..é...

" Cũng may mình báo cảnh sát " - Thư vuốt ngực

Cảnh sát ùa vào bắt Ngọc Anh và Khải Minh cùng mấy tên đàn em, mọi người kéo tới chỗ nó, ta nhỏ cũng dính máu rồi, khóc cũng khóc rồi.

" Phương..Thy, tớ...tớ biết..cậu..còn quan tâm..tớ, chỉ vì...tinh yêu mà..cậu mới..như.vậy đúng chứ? "

" Tớ xin lỗi, tớ không nên bắn cậu, tớ không nên...cậu đừng nói nữa...tớ đưa cậu vào bệnh viện "

.

.

.

Ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ bảo nó đã qua cơn nguy kịch và chỉ cần tịnh dưỡng là được.

" Tuyết Nhi, cảm ơn cậu đỡ đạn cho tớ, thật sự... "

" Không sao, tớ khỏe lắm nè..a đau ''

Khánh Du cốc đầu " Khỏe này, lo dưỡng bệnh đi không thì có người lo à "

Mọi người cười ồ lên. 2 tháng sau hắn hẹn nó ra biển và cầu hôn nó, đám cưới được tổ chức linh đình với cô dâu Nhi Thy và 2 chú rể Du Vũ, oán hận nhà họ Lục và Triệu hóa giải, Thư kinh doanh một tiệm bánh rất nổi tiếng. Mặc khác Minh Lâm đã cầu hôn Alice.

BẢN NHẠC HOÀN THÀNH!!

P/s: Cảm ơn mọi người trong suốt thời gian qua đã ủng hộ cho mình. Đọc tiếp bộ truyện thứ hai nhé: Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)