Chân dung tội phạm do Mặc Lâm viết chưa từng có vấn đề, rốt cuộc Mặc Lâm là chuyên gia cấp quốc gia, tự tin và năng lực vẫn là phải có, cho nên Tiêu Trạch càng nguyện ý tin tưởng là quá trình điều tra đã xảy ra vấn đề.

Không bao lâu, Mặc Lâm đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào, Tiêu Trạch đem vị trí chủ thẩm nhường cho hắn.

Mặc Lâm ngồi xuống, nhanh chóng đánh giá Lý Đan: “Cha cô ngày thường ở đâu?”

Lý Đan sửng sốt một hồi, giọng nói bắt đầu trở nên táo bạo: “Cha tôi rốt cuộc phạm tội gì? Tại sao ông ấy lại ở đây, các anh cứ nói cho tôi biết đi! Tôi là con gái ruột của ông ấy, các anh ngần ngại cái gì chứ?!”

Tiêu Trạch nghiêng đầu nói khẽ với Mặc Lâm: “Cô ấy vừa mới sinh xong, dễ bị xúc động...”

Mặc Lâm ôm ngực: “Tôi không cho rằng trạng thái hiện tại của cô có thể thừa nhận chuyện này, cô tốt nhất nên gọi điện thoại bảo người nhà đến đây...”

Lý Đan giật giật môi, muốn nói lại thôi, cô di động mở ra, lục tìm trong danh bạ thật lâu rốt cuộc cũng gọi đi, tiếp điện thoại là một phụ nữ, nghe có vẻ là chị em trong nhà của cô.

“Mười phút sau cổ sẽ đến, xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Các anh nói đi, tôi có thể chịu được mà!”

Mặc Lâm không vội nói ra, trước tiên anh lấy di động nhắn tin cho Cố Nguyên:

Mặc Lâm: 【 Trong kho dự trữ có túi oxy phải không, anh cảm thấy nên chuẩn bị trước, một lát có khả năng sẽ cần dùng đến.

Cố Nguyên: 【 Anh chắc chứ? 】

Mặc Lâm: 【 Lo trước khỏi hoạ.

Cố Nguyên bèn đến phòng dự trữ lấy túi oxy mang đến phòng thẩm vấn.

Cậu mới vừa đến cửa kính đã thấy Lý Đan ngã xuống!

Túi oxy đến vô cùng đúng này khiến Tiêu Trạch không thể không nhìn Cố Nguyên thêm vài lần, nghĩ thầm: Pháp y của chúng ta còn có khả năng tiên tri?

Tóm lại, sau khi được cung cấp oxy, Lý Đan chậm rãi mở mắt, vẻ mặt suy yếu nhìn trần nhà phòng nghỉ cục cảnh sát, mặt xám như tro tàn.

Nàng nằm trên khoan giường 1 mét không tiếng động khóc thút thít, nước mắt chảy xuôi theo đuôi mắt muốn ngăn cũng ngăn không được, Mộng Lan cùng hai nữ cảnh sát khác khuyên thật lâu cũng vô dụng.

Lý Mông thấy người đã tỉnh, bèn lân la trò chuyện cùng Cố Nguyên đang đứng ở cửa: “Sao chỉ vừa nghe tin là có thể hôn mê liền được nhỉ?”

“Thiếu máu sau sinh, hơn nữa cảm xúc dao động mạnh dẫn tới mạch máu co rút khiến não bộ thiếu máu thiếu oxy cho nên mới té xỉu.” Cố Nguyên giải thích.

Lý Mông không nghĩ tới Cố Nguyên sẽ cho ra đáp án chuyên nghiệp như vậy, ban đầu cảm thấy hơi sửng sốt, hắn đã từng nghe Cố Nguyên nói qua rất nhiều thuật ngữ y học, trước kia nghe thấy cảm giác như lọt vào trong sương mù, nhưng hôm nay hắn lại có thể nghe hiểu, không chỉ nghe hiểu, chính hắn cũng từng trải qua chuyện này.

“Ngồi xổm trong WC lâu nếu đột nhiên đứng lên thì trước mắt biến thành màu đen cũng là do thiếu máu sao?” Lý Mông hỏi.

Cố Nguyên: “Đó là do tư thế cơ thể thay đổi đột ngột làm hạ huyết áp, nguyên lý không sai biệt lắm, tương đối thường thấy ở người già và trẻ em, nếu không phải do tuổi tác mà vẫn thường xuyên phát sinh thì phải xem có phải do thiếu hụt dinh dưỡng hoặc là có huyết áp thấp không.”

Lý Mông bỗng nhiên phát hiện sở dĩ Cố Nguyên ít nói có thể là vì không gặp được đề tài cậu cảm thấy hứng thú, mỗi lần được hỏi về những vấn đề trong y học, cậu vẫn nói rất nhiều.

Lý Mông gãi đầu, cười đến khờ khạo: “Khi còn nhỏ thường bị như vậy, lớn lên thì không còn nữa.

Trước kia không hiểu, còn tưởng rằng mình bị bệnh nan y gì đó...!Ra là do tôi suy nghĩ nhiều...”

Mặc Lâm nhìn hai người bên ngoài phòng nghỉ trò chuyện rôm rả thì cũng muốn gia nhập, nhưng còn chưa đi đến trước mặt đã thấy Cố Nguyên cảnh giác liếc mắt về sau một cái, sau đó liền biến đổi sắc mặt, đút tay vào túi quần rời đi.

Mặc Lâm tâm nói: Từ khi nào giữa bọn họ đã sinh ra cảm ứng tâm linh rồi?

Cố Nguyên đột ngột bỏ đi khiến Lý Mông không kịp phòng ngừa, hắn chưa nói hết câu nhưng không thể không ngừng lại, nghĩ thầm: Sao lại đi rồi? Tôi cũng chưa nói cái gì bậy bạ mà...

Mặc Lâm cũng thay đổi phương hướng, đi vào văn phòng của Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch ngồi trên ghế da, trên mặt bàn để mấy phần hồ sơ, trong tay cầm một điếu thuốc chỉ còn phân nửa, trong lòng còn đang suy nghĩ về việc chân dung tội phạm.

Cửa văn phòng không khoá, Mặc Lâm trực tiếp đi vào, ngồi đối diện hắn: “Anh có phải muốn hỏi rốt cuộc phân đoạn nào đã xảy ra vấn đề?”

Tiêu Trạch híp mắt nhìn Mặc Lâm, cũng không biết là bị khói xông đến không mở ra được hay vẫn đang suy nghĩ chuyện gì đó khác: “Cậu biết chỗ nào có vấn đề?”

Mặc Lâm: “Quan hệ có vấn đề.”

Tiêu Trạch vẫn híp mắt, tàn thuốc rơi xuống bàn cũng không phản ứng lại: “Có ý gì?”

“Quan hệ giữa người chết và hung thủ có vấn đề.”

Tiêu Trạch cảm thấy anh giải thích như không giải thích.

“Cậu vừa rồi nói Lý Đan không phải hung thủ, nhưng chân dung lại nói khả năng do trực hệ ra tay rất lớn, trừ cậu con trai đã xuất ngoại kia, Lý Thân cũng chỉ duy nhất một người con gái...!Không lẽ ông ấy còn có con riêng?”

“Tôi cho rằng cũng có khả năng...” Mặc Lâm nói: “Nhưng tôi càng nghiêng về giả thuyết hung thủ đã giết nhầm người...”

“Giết nhầm?!” Tiêu Trạch cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Sao lại có việc người còn chưa nhìn rõ mục tiêu đã trực tiếp xuống tay?”

“Anh không cảm thấy...!Hình thể của Lý Thân và Lý Giang rất giống nhau sao?” Mặc Lâm ngả người ra sau, dựa vào ghế da: “Giả sử ngày đó Lý Thân đến căn hộ ở lầu 4 kia mà đúng lúc Lý Giang lại không ở, hung thủ dưới tình huống không có ánh sáng rất có thể đã nhầm Lý thân thành Lý Giang.”

Tiêu Trạch tính toán khả năng này, tay cầm thuốc vô thức đưa lên miệng mới phát hiện thuốc đã cháy hết, hắn lại rút một điếu mới từ trong hộp ra, thuận tiện đưa một điếu cho Mặc Lâm.

Mặc Lâm không nhận: “Có người không thích mùi khói cho nên gần đây đang cai thuốc.” Anh nói xong móc ra một viên kẹo lam từ trong túi, xé vỏ rồi bỏ vào miệng.

Tiêu Trạch đốt thuốc lên, cẩn thận không để khói bay về phía Mặc Lâm: “Giả thuyết như vậy nghe cũng hợp lý...!Cũng có thể giải thích vì sao Lý Giang lại chạy đến lầu 4 đốt vàng mã cho Lý Thân...!Nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán, chúng ta không có chứng cứ.”

“Tôi là đang bảo anh phải nhanh chóng phái người tới bảo vệ cho Lý Giang.”

Những lời này của Mặc Lâm thật ra đang nhắc nhở Tiêu Trạch, nếu hung thủ muốn giết người nhưng không thành còn bị lộ nhược điểm, khẳng định sẽ lại tìm cơ hội giết chết Lý Giang!

Tiêu Trạch lập tức gọi điện thoại cho Vương Nhạc: “Tình huống bên kia thế nào? Tìm được người chưa?”

Vương Nhạc lúc này đang chờ trước cửa khoa phóng xạ: “Hôm nay Lý Giang không có tới trị liệu, bác sĩ cũng liên hệ không được, em đang muốn báo với anh đây...”

“Cậu tiếp tục ở đó chờ, Lý Giang có khả năng gặp nguy hiểm!”

Vương Nhạc nghe ra sự nghiêm trọng trong giọng nói Tiêu Trạch liền đáp lại: “Em biết rồi!”

Vừa cúp điện thoại, còn đang nghi hoặc, hắn đã thấy Tiêu Trạch đăng thông báo lên diễn đàn.

Hắn đọc qua một lượt, đại khái hiểu được: Ý tứ là hung thủ có khả năng muốn giết Lý Giang, hiện tại mọi người phải phân công nhau tìm và bảo vệ ông ta.

Vương Nhạc đem điện thoại bỏ vào túi, nghĩ thầm một nữ hung thủ cao 158cm có thể gây ra sóng gió gì chứ...!Khẩn trương như vậy có phải là hơi chuyện bé xé ra to không?

“Bác sĩ, cha tôi hôm nay có tới trị liệu không?”

Một giọng nữ từ trong văn phòng vang lên.

Vương Nhạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đó, không có gì đặc biệt, vóc dáng cũng không cao, nhìn khoảng 30 tuổi, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đeo một cái kính đen, trên mặt đầy mụn, trông không có chỗ nào đẹp.

Hắn chuẩn bị mở di động đấu địa chủ......

“Người nhà Lý Giang đúng không...!Là như thế này, các vị thiếu tiền viện phí, nếu không tiếp tục đóng phí chúng tôi không có cách nào tiếp tục xạ trị cho ông ấy.

Cho đến hiện tại, hiệu quả trị liệu của ông ấy vẫn đang rất tốt......”

Nam bác sĩ ngồi trong văn phòng nói một đống lớn nhưng Vương Nhạc đều không có nghe vào, hắn nghe được duy nhất chỉ có bốn chữ: người nhà Lý Giang......

Hắn cất điện thoại vào túi, tỉ mỉ đánh giá người đang đứng trong văn phòng......

Thân cao gần một mét sáu, khả năng chỉ khoảng 1m58, cơ thể hơi béo nhưng tương đối cân xứng, gương mặt đầy mụn kia dường như là do nội tiết mất cân bằng...

Người này vừa nhìn đã có điểm giống hung thủ, không biết đi theo cô ta có thể tìm được Lý Giang không?

Vương Nhạc phỏng đoán Lý Giang biết mình thiếu viện phí, hôm nay bác sĩ sẽ không trị liệu cho ông ta cho nên không tới...!Nếu cứ tiếp tục chờ cũng chưa chắc chờ được người, nhưng nếu đi theo người nhà Lý Giang nói không chừng có thể tìm được.

Chờ bác sĩ cùng người nhà Lý Giang thương lượng xong, Vương Nhạc liền giả làm người qua đường bám theo......

Lúc này trên trên màn hình máy tính cục cảnh sát đang chiếu thông tin của Lý Giang.

“Trong hộ tịch của Lý Giang chỉ đăng ký một người con gái, Lý Nam, 32 tuổi, cao 158cm, thời trẻ từng đoạt nhiều giải quán quân môn tán thủ dành cho nữ của thành phố Nham Hải, tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng là sức bật rất lớn, được mệnh danh là ‘ nữ kim cang ’, lúc ấy còn rất có triển vọng vào đội tuyển quốc gia, nhưng bởi vì mang thai nên lỡ mất cơ hội tốt, sau vài năm thì về làm huấn luyện viên tán thủ, không có nghề nghiệp ổn định...”

Mộng Lan lấy ảnh chụp Lý Nam thông qua máy chiếu chiếu lên tường, ảnh được chụp lúc Lý Nam đang thi đấu, Lý Nam cho đối phương một quyền vào má trái, đối phương cao hơn cô một ít nhưng vẫn bị một quyền này đánh ngả về sau, mồ hôi bởi theo quán tính bay trong không trung giống như một tần sương dày.

Tiêu Trạch sờ sờ đám râu vừa nhú ra trên cằm: “Nhìn qua hệ số nguy hiểm rất cao, lúc bắt người phải đề cao cảnh giác, hai người một tổ, tốt nhất là không tách lẻ, đặt an toàn lên trên hết!”

“Rõ, đội trưởng!”

“Đúng rồi, Vương Nhạc bên kia còn chưa nhận được tin tức, gọi cậu ta về trước đi, một người một mình ở bên ngoài không an toàn...!Lý Mông, cậu gọi cho cậu ta...”

Lý Mông cầm lấy di động gọi nửa ngày đều không có ai bắt máy: “Có thể là do tín hiệu ở bệnh viện không tốt...!Em sẽ tiếp tục gọi cho cậu ta!”

Tiêu Trạch gật đầu: “Cậu và cậu ấy một tổ, phải mau chóng tìm được người.”

“Đã biết đội trưởng.”

Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chỉ duy có Tiêu Trạch vẫn ngồi tại chỗ.

Hiện tại trên tay không có chứng cứ xác thực nào chứng minh Lý Nam là hung thủ, Lý Giang là người duy nhất có khả năng làm chứng, nếu Lý Giang bị giết, vụ án này sẽ lâm vào cục diện bế tắc, vì an toàn của Lý Giang, hắn vẫn quyết định áp dụng hành động với Lý Nam.

Chỉ mong phỏng đoán của Mặc Lâm chính xác, nếu không ở trên truy vấn xuống lại phải viết một đống báo cáo...!Viết báo cáo làm chuyện nhỏ, mất mặt người làm lãnh đạo mới là chuyện lớn....