Sự tình chấm dứt, mọi người mới biết, nguyên lai đệ tử Thiên Ảnh các cũng bị Thiên Phong ra lệnh xuống núi điều tra. Vừa vặn cũng biết nơi đây có dị tượng, thế nên mới chạy tới đây. Vân Bích cùng Thanh Lang cảm thấy may mắn, cười khanh khách xưng vài tiếng “Sư huynh”, nói cảm tạ. Đệ tử Thiên Ảnh các thấy thế, vội kính cẩn đáp lễ. Tuy nói Thiên Phong cùng Vạn Hách bất hòa, nhưng dù sao đồng chúc nhất tông, môn hạ đệ tử dù có khúc mắc, cũng không đặt ở trên mặt.

Mọi người nghỉ ngơi một lát, liền cùng nhau trở về thôn. Trưởng thôn lúc trước chạy trối chết nhìn thấy bọn họ, vừa là hỉ vừa là quý. Chiến cuộc mới vừa rồi, lão dù không ở hiện trường, nhưng cũng xa xa trông thấy. Vạn kiếm tề bay, lụa hoa phiên múa, trận thế kia là loại nào uy hách. Mà nay bọn họ trở về, tự nhiên là tru phục yêu ma. Cửu Nhạc tiên gia quả nhiên danh bất hư truyền! Chính mình mới vừa rồi chạy trốn không khỏi quá mức dọa người. Lão cười tươi nghênh đón, hàn huyên vài câu. Thôn dân nghe thấy manh mối, cũng đều ra tới cửa, miệng hô đại tiên, vừa kính lại sợ. Lại thấy sắc trời đã tối, thôn dân liền thịnh tình mời bọn họ lưu lại, lại tìm một nhà tốt nhất, cho bọn họ nghỉ ngơi. Mọi người chối từ không được, đành phải tiếp nhận. Cửu Nhạc trị hạ rất nghiêm, chúng đệ tử nói lời cảm tạ rất nhiều, còn y sổ cho ngân lượng. Thôn dân vô cùng cảm kích mà nhận, không nói chơi.

Thiên Ảnh các lần này phái ra đều là nam đệ tử, đối mặt với nhóm Nhiếp Song tự nhiên chiếu cố, hành vi xử sự cũng khắp nơi khiêm nhượng. Sau khi sơ chỉnh đốn xong, liền chọn ra ba phòng sạch sẽ cho các nàng sử dụng, càng ôm đồm trách nhiệm gác đêm. Nhóm Nhiếp Song cũng vui vẻ thoải mái, nói cảm tạ xong liền đều tự đi nghỉ ngơi.

Lúc trước tranh đấu kịch liệt, Nhiếp Song vốn đã mỏi mệt. Nhưng không biết như thế nào, nàng lại hoàn toàn buồn ngủ. Nàng nằm ở trên giường, trằn trọc hồi lâu, như thế nào cũng vô pháp làm cho trái tim tự bình tĩnh trở lại. Nàng đơn giản xoay người đứng lên, ngồi xuống điều tức. Miễn cưỡng nửa ngày, như trước không thể ngưng thần. Nàng đối chính mình thất vọng đến cực điểm, thân thủ nhẹ nhàng chủy đầu chính mình. Cũng không chủy hoàn hảo, một chủy này, nàng liền nhớ tới lời hắn đã từng nói qua:

Sư tỷ nếu ngủ không được, có cần ta ra tay đánh choáng váng ngươi?

Những lời này hiện lên, ngực nàng căng thẳng, ôm đầu thở dài.

Rõ ràng đã muốn quên không sai biệt lắm, vì sao cố tình gặp lại? Gặp cũng thế, vì sao chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền củi kiếm ba năm thiêu trong một giờ? Không phải chỉ là một sự đệ cùng nàng xuất sinh nhập tử một chút thôi. Chính là bởi vì “Xuất sinh nhập tử”, cho nên mới hội vài phần kính trọng, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại . Dưới loại tình huống kia muốn đồng sinh cộng tử vĩnh bất phân ly chẳng qua là nhiệt huyết trên đầu, nhất thời xúc động mà thôi, căn bản không tính là cái gì sinh tử tương hứa. Chậm đã… Làm sao có thể nghĩ đến sinh tử tương hứa ?

Nàng vẫy vẫy đầu, vô lực thở dài. Tưởng lại nhiều lại như thế nào? Ở trong lòng hắn, nàng bất quá là nữ nhân “Lỗ mãng kỹ năng bơi một lòng mơ ước sư phụ hắn”… Nàng nghĩ đến đây, kinh ngạc ngây dại. Đau lòng, rõ ràng vô cùng. Nàng mạnh mẽ đứng lên, đề côn ra cửa.

Ở trên núi Nhạn cũng là như vậy, mỗi lần nghĩ đến đây, liền chỉ có luyện võ mới có thể bình ổn. Đến tình trạng kiệt sức một khắc kia, liền không có khí lực miên man suy nghĩ, cũng sẽ không lại đêm trắng khó ngủ…

Nàng áp lực trong lòng xao động, đang muốn đi ra đại môn, đã thấy người không mong muốn nhìn thấy nhất. Tuy rằng chính là bóng dáng, nhưng nàng lại vô cùng tinh tường biết, ôm bội kiếm kia, người ngồi trên thềm đá ở ngưỡng cửa, nhất định chính là Hoàn Trạch.

Là hắn gác đêm?

Nhiếp Song bất đắc dĩ, đang muốn quay đầu trở về, Hoàn Trạch lại phát hiện động tĩnh, quay đầu nhìn về phía nàng. Bốn mắt tương giao một khắc kia, Nhiếp Song gắt gao định trụ hai chân chính mình.

Loại thời điểm này, há có thể đào tẩu? !

Nhiếp Song nắm trường côn kiết nhanh, cưỡng chế nỗi lòng, chính kiếm lời kịch. Lại nghe Hoàn Trạch mở miệng, hỏi nàng một tiếng: “Đã trễ thế này, sư tỷ còn tới làm cái gì?”

Nhiếp Song mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của hắn, vừa nhìn quanh mọi nơi, vừa cười đáp: “Tùy ý đi dạo.”

Ánh mắt Hoàn Trạch dừng lại ở trên trường côn trong tay nàng, hỏi: “Mang theo binh khí?”

“Ta thích.” Nhiếp Song nói.

Nghe trong câu trả lời của nàng tràn đầy ý kháng cự, Hoàn Trạch cũng không hỏi nữa. Hắn quay đầu lại, đem bội kiếm ôm chặt một chút, thấp giọng nói: “Đêm đã khuya, sớm đi ngủ đi.”

Nhiếp Song nghĩ nghĩ, đi ra phía trước, nói: “Tỉnh cũng không có việc gì làm, ta đổi ban cho ngươi.”

“Không cần.” Hoàn Trạch vội mở miệng cự tuyệt.

Nhiếp Song kiểm một khối thềm đá sạch sẽ ngồi xuống, đem trường côn để ngang trên gối, nói: “Lúc trước đa tạ ngươi…” Nàng cười cười, ” “Ta cũng không muốn nợ ân tình của ngươi.”

Hoàn Trạch hơi hơi nhíu nhíu đầu mày, không trả lời, cũng không hành động. Hắn không nói lời nào, Nhiếp Song liền cũng không mở miệng. Nàng nhè nhẹ vỗ về trường côn, ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh trăng mông lung, choáng váng ra một vòng phong hồng, trông rất đẹp mắt. Nhè nhẹ gió đêm, hơi mát như nước, khinh diễn sợi tóc nàng. Nàng tựa hồ gầy yếu một chút, hai má vẫn nguyên bản mượt mà, bằng thêm vài phần thanh tuyển. Là đồ ăn dưới núi không hợp khẩu vị? Mới vừa rồi tựa hồ cũng không thấy nàng ăn bao nhiêu… Hoàn Trạch trong lòng sầu lo, cuối cùng không mở miệng hỏi. Chỉ sợ hỏi, nàng cũng chỉ là đáp “Ta thích” . Đúng vậy, hắn không xen vào…

Hắn nghĩ đến đây, không tự chủ được than một tiếng, mở miệng nói: “Chuyện lần trước là ta không đúng…”

Nhiếp Song nghe hắn nói những lời này, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Là ta xen vào việc của người khác, va chạm sư tỷ.” Hoàn Trạch dừng một chút, thanh âm có chút vô lực, “Thực xin lỗi.”

Hắn đang xin lỗi nàng? Nhiếp Song trong lòng tỏa ra vui mừng, cũng không dám lộ ở trên mặt.”Ách…” Nàng ra vẻ thoải mái nói, “Không có việc gì. Ngươi biết sai là tốt rồi.”

“Sư tỷ không tức giận?” Hoàn Trạch hỏi.

“Không tức giận. Việc nhỏ ấy làm sao lại tức giận .” Nhiếp Song trả lời.

“Ngày ấy Vạn Hách tiên tử đến hưng sư vấn tội, ta còn nghĩ là…”

“A ——” Nếu hắn biết chính mình đã khóc, chẳng phải là dọa người hay sao! Nhiếp Song lập tức đánh gãy hắn, giải thích nói, “Ta là đáng tiếc khỏa đoạt phách đan kia thôi, trân quý như vậy… Còn có cái chén trà kia, ta chọn thật lâu. Ta liền cùng sư phụ oán giận vài câu, không nghĩ tới nàng liền như vậy.”

“Thì ra là thế…” Hoàn Trạch nghe xong, lên tiếng.

“Đúng. Chính là như vậy.” Nhiếp Song có lệ nói.

Hoàn Trạch khinh khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Nhìn thấy hắn cười, Nhiếp Song chỉ cảm thấy tâm thần đều rung động. Trong lòng bức thiết, chỉ cầu giải đáp. Nàng nhìn hắn, bật thốt lên hỏi: “Ngươi thực để ý ta sao?”

Hoàn Trạch ngẩn ra, một cái chớp mắt mà sinh sợ hãi, làm cho hắn phân không rõ câu nói kia là hỏi hay là hỏi lại. Hắn cúi mâu, nhẹ đáp: “Không để ý cũng không được đi. Sau khi về núi, ở Kiếm Các suốt ba ngày. Sư phụ còn ra lệnh ta nhất định phải đặc biệt đi Nhạn sơn bồi tội với ngươi…”

Trả lời như vậy làm cho Nhiếp Song có chút mất mát. Chính là lời sư phụ làm khó sao. Rối rắm tối nghĩa, làm cho ngực của nàng như cự thạch trọng áp. Nàng kiềm chế không hờn giận, chỉ khinh trào tổn hại hắn một câu: “Xứng đáng!”

“Ân.” Hoàn Trạch gật gật đầu.

Hai người dứt lời, đồng thời trầm mặc. An tĩnh lại, liền nghe thấy hạ trùng cùng ca, liên tiếp. Không biết trải qua bao lâu, gió đêm lớn dần, thổi trúng ngọn cây vang sào sạt. Gió lạnh thấu y, Nhiếp Song không khỏi nhẹ nhàng vuốt phẳng cánh tay một chút. Hoàn Trạch thấy thế, mở miệng nói: “Sư tỷ vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.”

“Ta không muốn a. Nhưng thật ra ngươi, như thế nào còn không đi?” Nhiếp Song cũng không biết chính mình vì sao lại quật cường như thế, tổng cảm thấy nếu là nghe xong lời nói của hắn, chính mình liền thua.

“Lúc trước cùng Dạ Điệt đối chiến, ngươi đã háo chân khí. Đừng cậy mạnh.” Hoàn Trạch có chút lo lắng, chính sắc khuyên nhủ.

“Ta nói không có việc gì .” Nhiếp Song nhíu mày, “Ngươi đừng xem thường ta như vậy, lúc trước là ta thắng.”

“Hôm nay Dạ Điệt căn bản không có phát huy toàn lực, ngươi bất quá phá ma chướng mà thôi…”

Chuyện này, Nhiếp Song chính mình cũng rõ ràng. “Vạn vật về một” của nàng còn thực non nớt, dùng để đối địch thật sự miễn cưỡng. Năng lực của Dạ Điệt sau khi mở ra ma chủng nàng cũng gặp qua, thực lực hiện tại của nàng căn bản không phải đối thủ. Nhưng những lời này từ trong miệng hắn nói ra, lại khiến cho nàng không hiểu sao lại phiền chán.

Nếu không thèm để ý, làm gì còn quan tâm việc này. Dù sao đều là lệnh của sư phụ, ai muốn lo lắng dư thừa nhứ thế này!

“Cái gì kêu ‘Bất quá phá ma chướng’ ? Nếu không phải ta phá này nọ, ngươi cũng không có cơ hội xuất chiêu đâu!” Nhiếp Song căm giận phản bác.

“Ta biết ứng phó với ma chướng như thế nào.” Hoàn Trạch không hờn giận, “Sư tỷ, mục tiêu của Dạ Điệt là ngươi. Nay nếu gặp gỡ, gã nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho đâu. Ngươi nếu lại lỗ mãng như vậy, thực dễ dàng bị gã có cơ hội lừa đấy…”

“Hừ! Gã bất quá là muốn đem nội đan Lệnh chủ Cức Thiên phủ cắm vào cơ thể của ta, ta luyện ‘Vạn linh thông tính’ chẳng lẽ lại sợ? Có lẽ ta có thể hoàn toàn nuốt hóa nội đan kia, không chừng đạo hạnh sẽ tăng nhiều lên!” Nhiếp Song nói.

“Đạo hạnh Lệnh chủ cao thâm, nội đan lại tà sát vô cùng. Lấy công lực của ngươi, căn bản không có khả năng đối kháng.”

“Đó cũng là chuyện của ta!” Nàng cuối cùng nhịn không được hô lên những lời này.

“Ngươi nghe ta một câu không được sao!” Hoàn Trạch trong thanh âm đè nặng vội vàng xao động, ngữ khí hoàn toàn là trách cứ.

Nhiếp Song đứng lên, chấp côn chỉ vào hắn, “Rút kiếm, xem xem ta có cần hay không ngươi lo lắng dư thừa!”

Dư thừa? Hoàn Trạch tức giận, hắn nhíu mày đứng dậy, đẩy trường côn của nàng ra, nói: “Sư tỷ tự trọng!”

Bốn chữ này, khiến cho Nhiếp Song khắc chế khoảnh khắc vỡ vụn. Nàng cắn răng, vung côn thẳng đánh vào ngực của hắn, ép hắn xuất kiếm. Hoàn Trạch không dự đoán được nàng thật sự sẽ xuống tay như thế, nhất thời trốn tránh không kịp, chỉ đành sử dụng kiếm để phòng trụ một kích kia. Hắn bị bức lui mấy bước, khi ngẩng đầu, mâu trung tức giận lành lạnh. Hắn muốn nói gì đó, Nhiếp Song cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, trường côn xoay chuyển, như cầu vồng. Hoàn Trạch một ý né tránh, không nghĩ chiêu thức Nhiếp Song càng ngày càng sắc bén, khiến hắn từng bước bị ép sát. Hắn cắn răng, rút kiếm ra khỏi vỏ, cố khai công kích của nàng.

Nữ tử mảnh mai, nhưng trường côn bù lại lực lượng không đủ, chiêu chiêu cương mãnh, thức thức sinh uy. Trường kiếm hiển nhiên không chịu nổi côn đánh, phát ra hơi hơi rên rĩ. Hoàn Trạch thấy thế, đơn giản quăng kiếm, chộp đoạn trường côn của nàng. Trong lúc đó Nhiếp Song khó thở, chiêu thức mặc dù mạnh, lại vô kết cấu phán đoán, lại bị hắn bắt được binh khí. Hoàn Trạch một tay nắm côn, một tay bắt cổ tay nàng, trường côn xoay tròn, chế trụ hai tay của nàng.

“Đủ rồi!” Hoàn Trạch mở miệng, xích nàng một câu.

“Không đủ!” Nhiếp Song nói xong, nhấc chân lên đá hắn.

Hoàn Trạch đem trường côn vừa nhấc, treo hai tay của nàng lên. Tiện đà động thân đẩy, đè nàng ở trên tường.

Lực đạo của nam tử, chung quy không phải nữ nhân có thể chống lại, Nhiếp Song tức đỏ mặt, từ chối nửa ngày, lại như trước không thể giải thoát.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hoàn Trạch chế nàng, trầm giọng hỏi.

Nhiếp Song ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt hắn. Ảnh ngược của chính mình trong mắt của hắn, là cỡ nào hổn hển, thật chật vật làm sao…

“Buông ra!” Một khắc kia, nàng chỉ có thể kêu lên như vậy.

Hoàn Trạch bị nàng biến thành có chút vô thố. Không lý do tức giận, không lý do động thủ, nay, lại giống như hắn khi dễ nàng, ủy khuất đáng thương như thế…

Trong lòng hắn mềm nhũn, khi đang muốn nới tay, đã thấy mọi người trong phòng bị tiềng ồn ào hù dọa, đều đi ra. Nhìn thấy tình trạng trước mắt, mọi người quá sợ hãi, vội xông lên, kéo bọn họ ra.

“Hoàn Trạch sư đệ, ngươi đang làm cái gì?” Vài tên đệ tử Thiên Ảnh các đem Hoàn Trạch kéo ra một bên, nhíu mày trách cứ.

“Sư tỷ, ngươi không sao chứ?” Vân Bích cùng Thanh Lang chạy đến bên cạnh Nhiếp Song, thân thiết hỏi.

Nhiếp Song xoa cổ tay đau bị nắm, oán hận nhìn Hoàn Trạch. Hoàn Trạch cũng vẻ mặt không hờn giận, thẳng tắp nhìn lại nàng. Hai người đều tự hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, không nói lời nào nữa.