Bình thường nhìn cô có vẻ bất cẩn thì ra là cũng có vẻ mặt bình tĩnh đến như vậy.

Các cô người mẫu biểu diễn vội vàng ra sàn diễn chỉ còn lại Thiều Lâm cùng một người trợ lí. Ba ngươi đi vào phòng làm việc ở bên trong, giúp sửa chữa lại bộ lễ phục.

Địch Lạc tò mò cũng đi theo vào, muốn xem xem họ rốt cuộc định xử lí bộ trang phục bị hỏng gần một nửa kia như thế nào.

Cái này không nhìn còn tốt...

Vừa nhìn vào trong nháy mắt đôi mắt anh toát ra tia lửa vô cùng đáng sợ.

"Đang làm cái gì?" Bước tới trước, Địch Lạc trầm giọng chất vấn.

Đôi mắt xanh biếc của anh giống như phun ra tia lửa, dọa người đàn ông sợ đến mức vội vàng rụt đôi tay trên ngực, lùi lại ba bước.

Anh muốn đem người đàn ông này băm thành vạn mảnh!

Anh ta lại dùng tay ôm ngực Tâm Diệp? Người đàn ông này lại cướp đi quyền thuộc về anh!

"A! Ngu ngốc, làm sao anh lại buông tay?" Thiều Lâm cùng Tâm Diệp, hai người trăm miệng một lời lớn tiếng.

Thật vất vả mới lấy được điểm chuẩn, lần này lại phải làm lại rồi.

"Bởi vì... anh ta..." Anh ta lườm tôi, ánh mắt thật là khủng khiếp.

Người trợ lí trong mắt tràn đầy sợ hãi liếc Địch Lạc, ánh mắt dường như muốn giết người.

Hai người đồng thời nhìn về phía Địch Lạc.

Quả nhiên, ánh mắt của anh đáng sợ đến dọa người, khó trách trợ lí lại buông tay.

"Thiều Lâm, cậu tới làm đi!" Tâm Diệp bất đắc dĩ gọi hai người đổi chỗ. Phụ nữ tới giữ vòng ngưc cũng có thể chứ!

"Ừ!"

Thiều Lâm hiểu rõ gật đầu, đổi cho trợ lí tới cắt vạt váy còn cô giữ ở vùng ngực Tâm Diệp.

Nhưng tay mới duỗi ra, còn chưa đụng vào Tâm Diệp, tay Thiều Lâm đã bị người nào đó gạt đi.

Thiều Lam trợn to mắt nhìn Địch Lạc.

Vẻ mặt Địch Lạc nói rõ, nếu cô còn dám đụng vào cô ấy tôi liền cho cô thử mùi vị của đe dọa lớn như thế nào.

Ha ha! Anh ta đã đem Tâm Diệp thành vật sở hữu của bản thân rồi. Trong lòng Thiều Lâm âm thầm cười trộm, cô dĩ nhiên không dám nói ra.

"Này! Anh đừng gây ồn ào nữa có được không!?" Tâm DIệp tức giận hét to, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Địch Lạc.

Cô cũng sắp phải biểu diễn, anh còn ở đây cáu kỉnh, đùa giỡn!

"Để anh." Anh đi tới trước mặt cô, nhìn cô, nói như chuyện đương nhiên.

"Nói cho tôi biết nên làm như thế nào." Anh quay đầu hỏi người đang thầm cười trộm - Thiều Lâm.

"Cái gì? Để anh? Không thể!" Tâm Diệp lúng túng kêu to. gương mặt đỏ lên nhìn anh.

Nhờ anh ôm... ngực cô?

Không muốn, chết cũng không muốn.

Cô liều mạng nháy mắt với Thiều Lâm.

Nhưng cô nàng bên cạnh chỉ bất đắc dĩ nhún vai, hiện ra vẻ mặt "Vậy cậu bảo phải làm sao?"

Ba phút đồng hồ trôi qua.

Hai tay Địch Lạc đang đặt...Ách...trên ngực Tâm Diệp.

Hai người lúng túng, bốn mặt chạm nhau, không biết nên nhìn đi đâu.

Được rồi! Được rồi! Tâm Diệp thừa nhận, chỉ một mình cô ở đây cảm thấy xấu hổ, cũng chỉ có một mình cô không biết nên nhìn đi đâu.

Còn Địch Lạc này? Thần thánh ở đâu cũng có, một đôi mắt không hề kiêng kị nhìn chăm chằm cô, hoàn toàn nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô.

Đôi mắt xanh biếc mê người trước mặt cô càng được phóng tô hơn, gần gũi tới mức khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt, trên mặt xuất hiện vài vệt đỏ ửng, nhịp tim lớn tới mức ngay cả chính cô cũng nghe được.

Bình thường bởi vì yêu cầu của công việc mà lúc trợ lí làm hành động này cô cũng chưa từng cảm thấy có bất kì điều gì không bình thường, chỉ cảm thấy công việc cần nên là chuyện đương nhiên.

Nhưng công việc này lúc biến thành anh làm, toàn thân cảm thấy bốc hỏa, hơi thở cũng không thông, cả người hốt hoảng không còn giống chính mình.

Anh nhất định cũng cảm thấy tim cô đạp nhanh phải không? Bởi vì tay anh đang đặt chỗ quả tim, nói cách khác là... ở trên ngực.

Trời! Có thể đừng suy nghĩ nữa có được không, đừng nhớ tới đôi bàn tay anh đang che cô...

A! Không phải là bảo đừng suy nghĩ nữa hay sao?

Địch Lạc dĩ nhiên cũng cảm nhận được tim cô đang đập ngày càng nhanh.

Mặt cô đỏ ửng, cúi đầu. Cô..là đang xấu hổ sao? Địch Lạc nhận ra điều này cảm thấy vô cùng hài lòng.

Đối với anh, cô cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, không đúng sao?

Mặc dù hài lòng với phát hiện của mình nhưng cũng rất khổ cho anh.

Bởi vì tay anh đang đặt trên nơi mềm mại của cô, rõ ràng trong lòng vô cùng kích động lại phải tỏ ra như không có chuyện gì, là anh tự làm tự chịu.

"Tâm Diệp, cậu xem chiều dài như vậy đã được chưa?" Đứng trước mặt cô, Thiều Lâm ngẩng đầu lên hỏi.

Chu đáo, cô dĩ nhiên không giống tính cách qua loa của Tâm Diệp, lúc hỏi Tâm Diệp đồng thời Thiều Lâm cũng cảm nhận rõ ràng được sắc mặt cứng ngắc của Địch Lạc, trên trán rịn mồ hôi.

"Tốt rồi... Tốt rồi." Tâm DIệp tùy tiện liếc mắt nhìn liền gật đầu.

Hiện tại trong đầu cô suy nghĩ, mọi thứ thực hiện làm sao thật nhanh để tay Địch Lạc rời khỏi...ngực cô.

"Anh...anh có thể thả, buông tay."

"Được." Trong lòng Địch Lạc thở ra một hơi.

Nếu không buông tay thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Anh yên lặng lùi về phía sau, ngồi trên ghế sau đó vươn tay tao nhã lau mồ hôi, làm co người khác tưởng là anh mặc âu phục mà cảm thấy nóng.

"Mang một sợi tơ đem khâu vào phái dưới ngực, nhấn mạnh vùng ngực." Tay của anh vừa ròi khỏi thân thể cô, Tâm Diệp lại khôi phục thái độ tỉnh táo lúc trước chỉ huy người làm.

Lúc này, Thiều Lâm đã đi trước chỉ đạo sân khấu , chỉ còn lại trợ lí ở đây giúp cô một tay.

Mười lăm phút sau, trợ lí rốt cuộc như trút được gánh nặng, ngã ngồi trên mặt đất.

"Được rồi." Tâm Diệp hài lòng gọi Thiều Lâm để cho cô ấy xem thành quả sau khi sửa chữa.

Cô lắc mình biến hóa - biến thành một cô dâu hấp dẫn lại mê hoặc lòng người.

Vốn là chiếc váy cưới dài chấm đất biến thành ngắn ngủn, kéo tà váy nghiêng theo, phần vạt áo sử dụng ren tô điểm, chỉ cần nhẹ nhàng bước đi, đường cong nửa người dưới như ẩn như hiện.

Phần ống tay áo cũng bị cắt bỏ đổi thành không có tay.

Đường viền hoa cao cổ đính ngay chính giữa cũng bị cắt tới ngực, thành cổ áo, phía trên cũng thêm một dải ren, lộ ra hai phần ba bầu ngực, bộ dạng hấp dẫn, dưới ngực điểm thêm một rải ren tinh tế, nhấn mạnh đường cong bộ ngực.

Lúc nãy Địch Lạc vịn đúng chỗ dươí ngực, vì để cho nó không bị sức nặng của váy tụt xuống, bình thường lúc cắt xong phải có người đỡ như vậy.

"Bộ này tuyệt đối không chỉ hai trăm vạn!" Thiều Lâm hài lòng, dứt khoát gật đầu.

Vốn là chiếc váy dài trắng truyền thống bị cô thay đổi như vậy lập tức biến thành trào lưu mới được làm từ lụa trắng.

"Được rồi! Nhanh một chút, sắp đến lượt cậu." Thiều Lâm nhanh chóng kéo tấm vải tơ xuống đầu cô, dỡ tóc của cô xuống, kết hợp cùng với bộ trang phục trên người cô.

Lúc này, biểu diễn đã xong những người mẫu cùng nhân viên làm việc cũng lục đục trở lại phía sau sân khấu.

"Đi...A! Anh làm gì thế?"

Tâm Diệp đang định đi về phái vị trí chuẩn bị đột nhiên bị bế lên mà người này chính là Địch Lạc.

"Địch Lạc, anh không thể đem cô ấy đi được!" Thiều Lâm lớn tiếng nói với người đàn ông đang bước ra ngoài.

Nếu anh ta trở thành chồng của Tâm Diệp, cô dĩ nhiên có thể trực tiếp gọi tên anh ta như vậy.

"Anh đang làm gì vậy?" Tâm Diệp đỏ mặt nhìn người đàn ông đang ôm mình.

Đáng chết! Anh căn bản không có cách nào nhịn được khi để cho người đàn ông khác nhìn cô ăn mặc như vậy!

Nghĩ đến những người ở dưới sân khấu đều nhìn thấy dáng người uyển chuyển và dáng vẻ khiêu gợi của cô anh không vui chút nào.

"Bộ váy này là muốn bán hàng từ thiện sao?" Địch Lạc quay đầu hỏi Thiều Lâm, thấy cô mỉm cười gật đầu lại xoay người bước về phía trước.

"Anh ra giá bao nhiêu?" Thiều Lâm lớn tiếng hỏi người đang rời đi.

"Mười triệu!"

"Oa!"

Những người nghe được đều toàn bộ kêu lên một tiếng, không thể tin được có nhiều tiền như vậy.

"Đồng ý!" Thiều Lâm vì Tâm Diệp mà cảm thấy vui vẻ, cô ấy rút cuộc cũng tìm đươc người đàn ông lý tưởng của mình rồi!

Bóng dáng hai người biến mất phái sau sân khấu.

"Chị Lâm, vậy bây giờ phải làm sao?" Nhân viên đứng bên cạnh hỏi, nhân vật chính của phần kết thúc cũng đi mất thì làm sao kết thúc?

"Trực tiếp đi chào cảm ơn đi." Thiều Lâm cười nói.

Dù sao thứ đáng tiền nhất cũng đã bán đi rồi!