Nó- Nguyễn Minh Nguyệt- là chúa ngủ nướng vậy mà hôm nay lại dậy lúc 6;00, quả là kỳ tích. Còn lí do á, đương nhiên là... nó cũng không biết. Khổ thân con bé, bị cái tật ngủ nướng đã đành, lại còn bị đãng trí. nó "phi" xuống nhà, đạp bay cánh cửa phòng ăn, vừa thở vừa nói với bố mẹ:

- Bố..mẹ...hộc hộc... có chuyện...rồi...

Mẹ nó nhăn mặt quát:

- Nguyệt, con gái con đứa nhẹ nhàng thôi chứ, nhắc bao nhiêu lần rồi? Đây là cái cửa thứ bao nhiêu bị con là hỏng rồi? Sao, có chuyện gì, ngồi xuống nói mẹ nghe.

Nó bình thản kéo ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Bố mẹ, hôm nay con... dậy sớm!

Bố nó vừa nghe vừa thưởng thức cà phê, khi nghe hết câu của nó thì... phụt... cà phê lênh láng trên mặt bàn. Còn mẹ nó thì hóa đá, sau một hồi định thần, bà nhỏ nhẹ nói:

- Có vậy mà con cũng bảo nghiêm trọng là sao, con không nhớ hôm nay là ngày đầu tiên con bước chân vào ngôi trường cấp 3 à? ( nó tốt nghiệp đại học rồi, toàn trường danh tiếng cả nhưng vì không muốn thấy các bạn đi học còn mình ở nhà nên nó mới học lại cấp 3)

- Thui con lên gác chuẩn bị đi học đi- Bố nó nhắc, tuy là người nước ngoài nhưng ông rất sõi tiếng Việt.

Nó lại lên gác làm VSCN. Xong xuôi nó ngắm mình trước gương, phải nói là nó rất đẹp, chiều cao 1m65, làn da trắng mịn, đôi mắt to màu xám cùng mái tóc hung đỏ. Bộ đồng phục trường Start là chiếc áo sơ mi trắng, viền cổ và cổ tay là hình caro đỏ-trắng cùng cái váy cũng họa tiết đó. Nó leo lên con siêu xe đời mới nhất, nhờ tài xế chở đến trường. Quên chưa giới thiệu, nó là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Blank- một trong hai tập đoàn lớn nhất thế giới nhưng đừng nghĩ nó kiêu ngạo, ngược lại là đằng khác. nó bảo tài xế dừng ở một đoạn rồi xuống xe đi bộ tiếp, nó ghét sự xu nịnh bàn tán nên đã loại bỏ đi một điều là xu nịnh. Nó sẽ đóng vai là được nhận vào học nhờ học bổng, gia đình không giàu. Đúng như nó nghĩ, khi vừa bước vào trường, bao nhiêu lời bàn tán vang lên:

- Uồi, đẹp thế!

- Đẹp quá!

- Con nhà ai mà đẹp thế nhỉ?

- Cô ấy đẹp quá!

-Xấu xí!

- Không đi xe mà lại đi bộ, chắc nghèo rớt mồng tơi chứ gì!

- Nó chả có gì đẹp cả!

...

Nó cũng quen rồi nên phớt lờ những câu nói đó, đi thẳng vào trường. Bỗng xuất hiện một cô bạn tóc ngắn ngang vai, khá là " nấm lùn" chạy đến, đó là Trần Ngọc Dương- tiểu thư tập đoàn đứng thứ hai thế giới, tập đoàn Runny, là bạn thân từ nhỏ của nó. Dương ôm chầm lấy bạn, và bất ngờ nên cô bị ngã còn Dương thì kịp bám vào gốc cây gần đó. nó ngã nhưng chẳng thấy đau gì hết lại còn êm êm, đứng dậy thì thấy mình vừa ngã đè lên một người con trai, lại còn là mỹ nam. Dù quần áo bị xộc xệch, tóc tai bù xù nhưng vẫn không làm giảm độ đẹp trai của hắn. Cao khoảng 1m 75, đôi mắt nâu cùng mái tóc đen che một mắt làm hắn trông thật lãng tử. Dù không mê trai nhưng nó cũng hơi ngẩn người trước vẻ đẹp đó. Đang ngơ ngơ như con bò đeo nơ thì một giọng trầm trầm vang lên khiến nó bừng tỉnh:

- Này cô kia, cô làm tôi ngã mà không xin lỗi à?

- A... xin lỗi, thành thật xin lỗi anh. Anh có sao không?

Hắn nhăn mặt, nhưng chưa kịp nói gì thì một giọng chua loét vang lên:

- Ê con kia, mày làm hoàng tử Hưng ngã mà còn không xin lỗi tử tế à. Mau quỳ xuống xin lỗi, nói mày là một con chó nên mới không thấy anh ấy! MAU!!!

END CHAP